Những việc này, nàng đương nhiên không muốn giải thích với người khác.
Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phong Liên Dực, hắn bị Huyền Xà Âm Hậu đánh trúng ngực, vết thương vô cùng nghiêm trọng, ngay cả việc đứng cũng có chút miễn cưỡng, bây giờ còn phải ngưng thần tìm kiếm cơ quan trên vách tường, thể lực của hắn càng không thể chống đỡ nổi.
“Chàng vì ta mà ngăn cản một kiếm, nếu như chết đi, vậy chẳng phải là rất không đáng hay sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, cười nói.
(tiểu Lục: =.=) Phong Liên Dực cúi đầu, nụ cười tái nhợt đọng trên gương mặt: “Nàng nói như vậy, là nàng đang quan tâm đến ta sao?”
“Đúng vậy, ta không thể sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không thèm phủ nhận, so về da mặt dày, nàng tự thấy mình sẽ không thua bất kỳ kẻ nào.
Đại trượng phu co được dãn được, tiểu nữ tử cũng giống vậy thôi.
Huống chi nói dối cũng chẳng được gì, quả thật nàng cũng đang rất lo lắng cho hắn.
Phong Liên Dực ngẩn ra, nghe thấy nàng trực tiếp thừa nhận, nỗi cao hứng khiến hắn thất thần trong nháy mắt, sau đó mới chậm rãi cười rộ lên: “Nếu như ta không đỡ một kiếm kia, vậy người bị thương sẽ là nàng, ta thà rằng chính mình bị thương, ít nhất như vậy nàng sẽ không bị đau.”
“Ta cũng sẽ đau.”
Đôi con ngươi lấp lánh giương lên, thẳng tắp nhìn tròng mắt tím của hắn: “Nếu như chàng chết, chàng định đem ta để lại cho ai đây?”
Đem nàng để lại cho ai? Phong Liên Dực nhíu mi,trong đôi mắt tím lộ rõ vẻ bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291938/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.