Lạc Lạc gật đầu, cũng không nói thêm gì, dìu nàng đi ra ngoài, dưới tình huống này, liếc mắt một cái là có thể đoán ra hắn có tâm sự.
Đi ra khỏi lều vải, Hoàng Bắc Nguyệt vừa chuẩn bị nói chuyện thì đám người Cát Khắc liền phấn chấn kề vai sát cánh với nhau đi về phía này, bộ dáng kia nhìn là biết đã chiến thắng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng vui mừng, vô tình quên mất cảm xúc của Lạc Lạc.
“Vương, không để cho người phải thất vọng!”
Cát Khắc gãi gãi đầu cười ha ha, nhìn bộ dáng có chút ngượng ngùng.
“Rất tốt!”
Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ bờ vai hắn, giơ lên một ngón tay cái: “Quả thật không có ai khiến ta thất vọng!”
“Vương, ngài có thưởng cái gì không? Chúng ta muốn được thưởng!”
A Tát Lôi ồn ào đứng lên, những người khác cũng hào hứng hô: “Thưởng, thưởng, chúng ta xuất lực cố gắng, cũng muốn được thưởng!”
Hoàng Bắc Nguyệt cười to: “ Đám người này, muốn thưởng thì thưởng, đi, vào thành mời các ngươi một bữa cơm!”
“ Được, đi thôi, vương mời khách!”
Mọi người hô hào, cùng nhau rời đi.
Lạc Lạc mất mát nhìn bóng lưng bọn họ, trong lòng âm thầm nghĩ: Thì ra, sư phụ thật sự tin tưởng nhóm người kia, mà thân là đồ đệ của người, nhưng người đã không có tin tưởng.
Năm đó âm thầm rời đi, còn hiện tại lấy mặt nạ mà đến gần, tại sao cho tới bây giờ sư phụ cũng không tin hắn? “Bố Cát Nhĩ Lạc Lạc, ngươi ở đó mà ngây ngô cái gì?”
công chúa Anh Dạ từ đằng xa đi tới, nhìn thấy dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291895/chuong-551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.