Nghĩ tới điều này, A Lệ Nhã cũng chuyên tâm nghe, những món ăn trên bàn cũng không đụng đũa.
Một lúc sau, người trong tửu lâu cũng rời đi phân nửa, trên phố có rất nhiều trẻ con xách đèn lồng theo để chơi đùa.
“Ui da!”
Một đứa trẻ đột nhiên hô lên, đèn lồng cũng rơi trên mặt đất.
Nghe thấy tiếng kêu kia, nhiều người cũng quay đầu lại nhìn, Hoàng Bắc Nguyệt ngồi ở bên cửa sổ của tửu lâu, ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Một đứa trẻ đang đùa bỡn không cẩn thận liền đụng vào chân của một người, người kia khí thế cường đại, mặc áo bào đen tinh xảo đắt tiền đang xoay lưng về phía bên này, đứa bé kia ngay lập tức bị đụng ngã, mông đau phải xoa liên tục.
Một đám trẻ con đang chơi ở đó thấy vậy, đỡ lấy bạn mình, đều là loại nghé con không sợ cọp, nhảy đến trước mặt người nọ: “Nhà ngươi không có mắt à? ”
Người nọ hơi quay đầu, trên người tản mát sát khí lãnh đạm.
“A? Thật sự là người mù! ”
“A, người mù người mù! ”
Lũ trẻ dường như phát hiện cái gì mới lạ, xách theo đèn lồng chạy quanh hắn, vừa gọi vừa cười, lũ nhóc nào biết cái gì là làm tổn thương người khác, chỉ biết rằng chúng sẽ không bỏ qua người đã đụng vào đồng vào bạn của mình.
Người này dáng dấp cao lớn, bọn họ đánh không lại, nhưng lại có thế cười nhạo hắn! “Những đứa trẻ kia quá ghê tởm!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Lệ Nhã đỏ lên, tức giận muốn đi ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291883/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.