Lạc Lạc kinh ngạc nhìn thân ảnh gầy gò phi ngựa như điên trước mặt, áo choàng đen tung bay, cảm giác cô độc đó, không hiểu tại sao lại khiến hắn phiền muộn không thôi?
Anh Dạ từ trong xe ngựa ló đầu ra hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Không có gì.”
Lạc Lạc lắc đầu, cho ngựa đi chậm lại, song song với nàng, nói: “Công chúa, nếu như lần này đi, mà biết được Tề vương đã có người trong mộng thì phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi đừng có nói gở!”
Anh Dạ trợn mắt nhìn hắn, “Dực ca ca không phải là loại người có mới nới cũ, ham mê nữ sắc như vậy!”
Nàng ôm trong lòng hy vọng nóng bỏng nhất đời này, tình yêu nồng đậm nhất, từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa từng đổi thay, không hề nghi ngờ một khắc.
Nàng tin rằng người đó nhất định sẽ chờ nàng, hoặc phải nói là, nàng hy vọng người ấy sẽ chờ nàng, giải thoát nàng khỏi ngục giam Hoàng thất đó, nàng không muốn gả cho người mình không thích, không hy vọng cả đời mình cũng giống như người mẫu hậu đáng thương.
Chờ đợi, vĩnh viễn không có hồi kết.
Lạc Lạc chạm trúng chỗ đau của nàng, ngại ngùng sờ mũi nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi mà.”
“ Thuận miệng cũng không được! Không cho phép ngươi nói xấu Dực ca ca dù chỉ một chữ!”
Anh Dạ công chúa điêu ngoa nói.
“Hừ! Vậy ngươi nói xấu sư phụ ta làm gì?”
Lạc Lạc không phục liền bật lại.
Anh Dạ công chúa sửng sốt một chút, vung tay hạ màn ngồi trở lại trong xe, dường như đang tức giận.
Lạc Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291873/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.