Tất cả mọi người sửng sốt, mấy tên lính đánh thuê kia lập tức đi ra phía trước, cung kính nói:
“Thiếu gia, có người cả gan làm loạn, đả thương người của chúng ta.
”
“Hừ! Hắn còn không đem gia tộc Bố Cát Nhĩ chúng ta để vào mắt! Thật sự là ghê gớm!”
Nghe bên kia thêm mắm thêm muối cáo trạng, Hoàng Bắc Nguyệt có chút hoảng hốt, từ biệt năm năm, không ngờ ngày gặp mặt lại rới phải tình cảnh thế này.
A Tát Lôi đi tới, thấp giọng nói: “Vương, hình như là người rất có thế lực, ta cũng nghe ông nội nói qua, gia tộc Bố Cát Nhĩ cực kỳ hùng mạnh, có phải là chúng ta nên lùi một bước trước hay không? Đâu cần phải đắc tội người của đại gia tộc vào lúc này, càng thêm chậm trễ thời gian.
”
“Vương, là lỗi của muội.
”
A Lệ Nhã sắc mặt trắng bệch nghẹn ngào nói, trong lòng thật sự áy náy, chỉ vì nàng nên mới gây ra chuyện.
Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay lau đi vệt nước bên khóe mắt nàng, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, có ta ở đây.
”
Vừa nói, thân thể lười biếng cũng chuyển hướng quay về phía cầu thang, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng khẽ ngước, nhìn theo bóng dáng một thiếu niên anh đang từ từ bước xuống.
Mới cách năm năm, Lạc Lạc đã trưởng thành tới nỗi nàng xém chút không còn nhận ra, vẫn là thân hình cứng cáp, vẫn là gương tuấn tú như xưa, nhưng thiếu vài phần nhu hòa vốn có, lại nhiều hơn vài phần lạnh lùng nghiêm nghị đầy cao quý.
Hắn mặc một thân trường bào màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291868/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.