“Vậy ta phải nhờ các ngươi rồi!”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng tùy ý cười tiếp lời, không thể không nói, tính cách này của nàng, tiêu sái không câu nệ, khiến cho người ta có muốn không bội phục cũng không được!
Cát Khắc mang theo vài người đi trước dẫn đường, bọn họ có linh thú, không cần lo bị phù quang quấy nhiễu, hơn nữa những người của tộc Hách Na Lạp, đều là những tay lão luyện quanh năm sinh sống trong rừng rậm, biết nơi nào có nguy hiểm, nơi nào có thể an toàn đi qua.
Cho nên đoạn đường này không hề gặp phải chuyện gì, chỉ sau một ngày một đêm, họ đã ra được bên ngoài của Phù Quang rừng rậm, 5 năm sống trong Phù Quang rừng rậm, rốt cuộc đã được ra ngoài, loại cảm giác đó hệt như cuối cùng cũng buông xuống được một tảng đá lớn vẫn đè nặng trên người! Cách đó không xa đã có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời len lỏi chiếu vào, mọi người đều phấn khích không thôi! Những chàng thiếu niên từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ chưa từng được ngắm nhìn ánh mặt trời còn hưng phấn hơn cả nàng, người nào người nấy đều không thể đợi thêm mà muốn xông ra phía ngoài kia! “Vương!”
Đi lên phía trước dò đường xong, A Tát Lôi phi tới như một cơn lốc, trên khuôn mặt cũng không giấu nổi nét phấn khởi.
“Có chuyện gì?”
“Trước mặt có một đội lính đánh thuê, có khoảng chừng một trăm ba mươi người, xem thực lực đều là lục tinh trở lên! Còn có không ít chiến sĩ đẳng cấp thượng thừa!”
A Tát Lôi tỉ mỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291861/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.