Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Vừa rồi ta nghe các ngươi nói, muốn đi tìm một vị cao nhân, không tìm nữa sao?”
“Ôi, nói thật, vị cao nhân đó, lão phu cũng không chắc hắn có ra tay giúp đỡ hay không, hơn nữa hành tung của hắn bất định, chưa chắc có thể tìm được.
”
Tộc trưởng Hách Na Lạp lo âu nói.
“Thì ra như thế.
”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, sự bất đắc dĩ và sốt ruột của những người này, nàng cũng có thể cảm giác được.
Nếu như là gia viên của nàng bị xâm chiếm, tộc nhân bị bắt đi, nàng cũng nôn nóng như vậy.
Cát Khắc kia được thả ra khỏi lôi võng, mặt mày đầy bụi đất, đi đến trước mặt nàng, cúi thấp đầu, chậm rì mà nói: “Các hạ, vừa rồi… đã thất lễ!”
“Người không biết vô tội.
”
Hoàng Bắc Nguyệt hờ hững nói.
Cát Khắc lập tức ngẩng đầu, quỳ một gối xuống, tay nắm thành quyền, đặt ngang ở trên ngực, nói: “Thưa các hạ tôn kính, ta là dũng sĩ của tộc Hách Na Lạp, ngài đã đánh bại ta, xin cho phép ta đem sinh mạng giao cho ngài!”
Hoàng Bắc Nguyệt có chút khó hiểu mà nhìn về phía tộc trưởng Hách Na Lạp, người sau vuốt râu cười nói: “Cát Khắc, ngươi quyết định xong rồi?”
“Vâng, thưa tộc trưởng! Ta tâm phục khẩu phục!”
Cát Khắc kiên định nói.
Tộc trưởng Hách Na Lạp bấy giờ nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nói: “Cát Khắc là đệ nhất dũng sĩ của tộc Hách Na Lạp bọn ta, tộc bọn ta có cái quy định, phàm là người có thể chiến thắng đệ nhất dũng sĩ, hắn liền sẽ hiến sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291841/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.