Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một tiếng, nàng đã trời sinh lạnh lùng, không nghĩ tới Linh Tôn so với nàng còn lạnh hơn, lạnh đến mức một chút tình thân cũng không có.
**********Bắc Nguyệt hoàng triều*********** Ngày hôm sau rời đi sơn cốc đã ở lại năm năm, Hoàng Bắc Nguyệt mang theo Băng Linh Huyễn Điểu cùng Tiểu Hổ, Chi Chi đi vào Phù Quang rừng rậm. Lúc đầu tiến vào, dọc theo đường đi có Linh Tôn che chở, coi như thần thú muốn đối đầu bọn họ đều nhượng bộ lui binh. Mà bây giờ đi ra, các loại uy hiếp đều rối rít xuất hiện, đếm không xuể linh thú hung mãnh truy đuổi nàng như âm hồn không tan.
Không thể gọi Băng Linh Huyễn Điểu ra, mà bay ở giữa không trung lại càng dễ dàng trở thành mục tiêu để công kích. Nàng chỉ có thể đi dọc theo đường và dựa vào uy của thần thú Tiểu Hổ áp dọa một vài linh thú, nhưng cũng không thể thường xuyên thả Tiểu Hổ ra, dù sao trong Phù Quang rừng rậm có rất nhiều thần thú cường đại, nếu không cẩn thận mà lọt vào lãnh địa của một thần thú cao cấp nào đó, vậy thì coi như xong rồi. Phù Quang rừng rậm rất rộng lớn, từ bên trong đi thẳng ra ngoài, đường xá xa xôi, ba ngày ba đêm, vẫn có cảm giác ở sâu trong rừng. Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi nghi ngờ là nàng có phải bị lạc đường hay không. Đem hôm nay, Hoàng Bắc Nguyệt tìm một cây to chắc, dự định nghỉ ngơi trên cành của nó, vừa mới nằm xuống, chợt nghe thấy cách đó không xa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291837/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.