Thần sắc của Mặc Liên không chút thay đổi, căn bản không hề quan tâm đến những lời nàng nói, chỉ lạnh lùng mở miệng: “Làm gì?”
“Ta tới nơi này để bắt một nữ nhân, nàng dám đắc tội với ta, ta nhất định phải chém nàng thành tám khúc!”
Hồng Liên cùng Mặc Liên sống chung đã lâu, đối với cách nói chuyện “tiếc chữ như vàng”
của Mặc Liên, nàng đã thích ứng rồi.
Bởi vậy cho dù hắn không nói rõ ràng, nàng vẫn hiểu hắn muốn hỏi cái gì.
Nghe nàng nói như vậy, trên mặt Mặc Liên lộ ra vẻ không vui, sắc mặt vốn đã tái nhợt quỷ dị nay lại phủ thêm một tầng sương lạnh.
Hồng Liên chớp chớp mắt: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi vừa rồi mới từ bên kia tới đây, có nhìn thấy người nào không?”
“Không.”
Mặc Liên ngắn gọn nói.
Hồng Liên buồn bực, bên kia không có ai sao? Nàng không chút nghi ngờ lời nói của Mặc Liên, nhiều năm ở chung như vậy, chẳng lẽ nàng còn không rõ tính cách của Mặc Liên hay sao? Người này chợt đến chợt đi, cái gì cũng không hiểu, ngay cả việc nói dối cũng không biết, à không, kỳ thật không phải không biết nói dối, mà là hắn khinh thường việc đó.
(Tuyết: thế mới nói vì tình yêu cái gì tiểu Mặc cũng không màng:v) Hắn giống như một trang giấy trắng không bị ô nhiễm, cho dù có dùng mực thì cũng không thể nào vấy bẩn hắn, làm hắn thay đổi được.
“Xú nha đầu kia không biết đã chạy đi đâu rồi nữa? Nếu ta mà bắt được nàng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!”
Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291819/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.