Không nghĩ tới lại gặp nhau vào lúc này, nàng cũng không có cái cảm giác vui sướng khi gặp lại cố nhân, càng không hề chờ mong hắn sẽ vì báo ân mà giúp nàng.
Người này thoạt nhìn quỷ dị, so với lần trước còn âm lãnh và khát máu hơn vài phần.
Đặc biệt là mấy câu nói vừa rồi của Tiêu Vận, nó đã làm nàng từ bỏ hết thảy hy vọng rồi.
Thiếu niên tên là Mặc này muốn tìm Hồng Liên tóc đỏ, mà cái người tóc đỏ giả mạo Hồng Liên kia chẳng phải là nàng sao? Mặc dù không biết tại sao hắn lại biết được chuyện tình ngày đó, nhưng nếu hắn đã tìm tới cửa, lại còn mang theo một thân sát khí nồng đậm, vậy thì chắc chắn nàng là địch nhân của hắn rồi.
Trước kia nghe kể chuyện xưa về người nông phu và con rắn, nàng luôn cười nhạo người nông phu kia quá mềm lòng, cuối cùng tự đào mồ chôn mình.
Nhưng bây giờ người nên bị cười nhạo lại chính là nàng.
Nàng cầm thật chặt tuyết ảnh chiến đao trong tay, chuẩn bị khai chiến.
Loại nhân vật như Tiêu Vận này cũng không khó giải quyết, thế nhưng thiếu niên thoạt nhìn âm u quỷ dị, hết sức khủng bố, lai lịch lại không rõ kia chỉ sợ không phải là hạng người dễ đối phó.
Yểm trầm mặc một chút, sau đó mới chậm rãi nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, xem ra vận khí của ngươi đã hết rồi.”
“Tại sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm đáp lại.
Thanh âm của Yểm vô cùng ngưng trọng: “Thiếu niên có làn da tái nhợt kia chính là Quang Diệu Điện Mặc Liên.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291816/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.