Thân ảnh Thái hậu run lên, Tiêu Dao Vương nói: “Nguyệt nhi, không nên vô lễ như vậy.”
“Không sao.” Thái hậu khoan dung nói, “Ai gia tới nơi này, như là một giấc mộng, năm đó cũng là ai gia tự mình đưa nàng vào đây.”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, cắn môi: “Giấc mộng, nói vậy thái hậu nửa đêm cũng sẽ bị bừng tỉnh đi.”
“Không sai.” Thái hậu ngẩng đầu, nhìn cửa mộ trước mắt, đẩy cửa mộ đi vào, đó là mộ thất dành riêng cho công chúa, ở bên trong là linh cữu trưởng công chúa Huệ Văn.
Bước chân của Thái hậu dừng một chút, thanh âm có chút nghẹn ngào: “vì sao Huệ Văn chết, ngươi muốn biết không?”
“Ta sẽ biết.” Nàng có Chức Mộng thú, chỉ cần đi vào cảnh trong mơ của thái hậu, có thể chứng kiến hết thảy.
Thái hậu nao nao, cũng là nghĩ đến nàng có Chức Mộng thú, liền cười lắc đầu: “Không cần Chức Mộng thú, ai gia tự mình nói cho ngươi biết.”
“Thái hậu, để thần nói.” Tiêu Dao Vương nói.
Thái hậu lắc đầu, nói: “Chuyện này, ta muốn chính miệng nói.”
Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ nắm chặt hai tay, tiến lên duỗi tay đẩy ra cửa mộ thất dành cho các công chúa, nhưng mà bàn tay vừa động vào lại do dự một chút, rồi thu hồi tay lại chậm rãi xoay người nhìn thái hậu.
“Nói xong thì vào.”
Thái hậu nở nụ cười, trên mặt nếp nhăn bất tri bất giác thêm không ít, làm cho khuôn mặt nguyên bản hiền lành mặt thoạt nhìn có loại cảm giác thê lương đáng thương.
Trong mộ thất âm lãnh, thanh âm thái hậu thong thả, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291784/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.