Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn một cái, chỉ thấy trên gương mặt tuấn mỹ của hắn tràn ngập vẻ tiếc nuối, nàng không khỏi sửng sốt: “Ngươi phải về nơi nào?”
“Bắc Diệu Quốc.”
Trong nháy mắt, Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy đầu mình trở nên trống rỗng, có chút mờ mịt không biết phải làm sao, hắn phải về Bắc Diệu Quốc, cũng có nghĩa là hắn sẽ không còn ở Nam Dực Quốc nữa sao?
Trái tim một trận trống trải, Hoàng Bắc Nguyệt khô khốc mở miệng: “Chúc mừng ngươi, ngươi có thể về nhà rồi.”
“Nơi đó không phải là nhà.” Phong Liên Dực bật cười, chỉ là nụ cười đó lại không hề có nửa phần tình cảm.
Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, nàng có thể nhìn thấy phần bất đắc dĩ cùng đau khổ hàm chứa trong nụ cười đó. Từ khi còn nhỏ đã bị đưa tới Nam Dực quốc làm con tin, cố quốc đối với hắn mà nói, đến tột cùng có còn chút ý nghĩa nào hay không?
Đã sinh ra trong hoàng thất thì phải chịu mệnh thân bất do kỷ, điều này cũng không thể trách ai.
“Không sao, khi trở về, ngươi sẽ nhanh chóng tìm lại được cảm giác thân thuộc thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt tận lực làm cho thanh âm của mình nhẹ đi một chút: “Ta sẽ đi du lịch thiên hạ, khi đi đến Bắc Diệu Quốc, ta sẽ đi thăm ngươi một chút.”
Phong Liên Dực trong lòng khẽ động, nha đầu này mạnh miệng nhưng lại mềm lòng, ngoài miệng mặc dù không thèm để ý, thế nhưng trong giọng nói vẫn bao hàm vẻ quan tâm, điều này làm cho hắn rất cảm động.
“Được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291763/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.