Đôi mi thanh tú của Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu lại, thần sắc trong nháy mắt lạnh đi, nàng vốn cảm thấy mình nên tuân thủ quy củ trong cung, dù sao bây giờ nàng có thân phận là Bắc Nguyệt quận chúa, không thể để cho người khác chê cười!
Nhưng lời này này của Hoàng hậu quả thật đã khiến nàng tức giận!
“Hoàng hậu nương nương, ngươi nói như vậy không khỏi vũ nhục Thái tử điện hạ, vũ nhục ta rồi! Thân là quốc gia chi mẫu (Dạ: mẹ của một quốc gia),người nên cân nhắc kĩ ngôn ngữ trước khi nói ra!” Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng nói. Nàng ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt lóe ra từng trận quang mang khiến cho Hoàng hậu không khỏi chột dạ.
“Ngươi dám giáo huấn Bổn cung!” Hoàng hậu quát khẽ.
“Giáo huấn? Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi, Hoàng hậu ngôn hành (Dạ: hành động cùng lời nói) không hợp thì tất sẽ có Hoàng thượng, Thái hậu cùng văn võ bá quan quan khán, Bắc Nguyệt sao dám giáo huấn người? Ta chỉ xin khuyên người một câu, Thái tử điện hạ muốn làm cái gì thì đó là ý nguyện của hắn, người là mẫu thân ruột thịt của hắn, không phải là chúa tể có thể chi phối hắn theo ý người!”
“Ngươi…” Hoàng hậu giận dữ, giơ tay lên định tát nàng, chỉ là tay còn chưa kịp hạ xuống thì đã bị một bàn tay khác hung hăng bắt lại.
Hoàng hậu đau nhức hô một tiếng, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện thần sắc kinh hoảng, vội vàng quỳ xuống đi: “Tham kiến Hoàng thượng!”
“Trong mắt ngươi còn biết Trẫm là Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291758/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.