*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vài bông tuyết từ trên bầu trời rơi xuống mắc trên tóc nàng, Phong Liên Dực ngẩng đầu nhìn thấy, liền duỗi tay phủi phủi bông tuyết đi.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Chẳng lẽ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình?”
Nàng đúng là cố ý trêu ghẹo hắn, không nghĩ tới vẻ mặt hắn thật sự thay đổi, Hoàng Bắc Nguyệt “phốc xuy” một tiếng, ghé vào cổ cầm cười rộ lên.
Cầm huyền bị xúc động, phát ra những âm thanh réo rắt còn thanh hơn cả tiếng đàn.
Phong Liên Dực cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng cười vui vẻ như thế, phần buồn bực lúc nãy phảng phất như bị quét sạch, chính hắn cũng cười rộ lên.
Bông tuyết phiêu đãng, sương đêm quạnh hiu, nửa đêm trăng khuyết, đối ứng thành đôi.
Tình cảnh này, nếu như đổi một loại tâm cảnh cùng thời gian khác, như vậy nó sẽ trở thành một cảnh đẹp, tựa như hoa mỹ quyên.
“Điện hạ, khúc Nguyệt Phách vừa nãy ta đã cho nhạc công ghi lại rồi, quả thật là ý cảnh tuyệt đẹp, khúc điệu triền miên.”
Trong lúc hai người đang cười to, Vũ Văn Địch tay cầm một tờ hoa tiên vội vã đi tới, vừa thấy có người khác, hắn không khỏi ngây ngẩn.(Dạ: bóng đèn trong truyền thuyết là đây
Hoa Tiên Hoa tiên là giấy có in hoa như thế này, viết chữ đè lên, rất đẹp nha~
Phong Liên Dực thu lại nụ cười, sải bước đi tới, trong nháy mắt đã chộp được tờ hoa tiên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291744/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.