Tiểu Chức Mộng Thú chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
Đông Lăng ngồi xổm xuống đỡ nàng lên: “Tiểu thư, hay là chúng ta suy nghĩ biện pháp khác đi.”
“Tại sao lại không nhìn thấy được, chẳng lẽ trong mộng cảnh cũng có cấm chế?”
Tiểu Chức Mộng Thú không ngừng gật đầu, tỏ vẻ việc này không phải lỗi của nó.
“Cấm chế…” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn về phía Tuyết di nương, xem ra đây quả thật là một âm mưu rất lớn, cái chết của Huệ Văn trưởng công chúa rốt cục đã trải qua bao nhiêu kế hoạch đây?
Tuyết di nương mơ màng tỉnh lại, trên trán vẫn còn chảy đầy mồ hôi lạnh, giấc mộng vừa rồi không ngờ lại là chuyện năm đó.
Mặc dù đã qua nhiều năm, thế nhưng khoảnh khắc Huệ Văn trưởng công chúa chết đi năm đó vẫn luôn xuất hiện trong cơn ác mộng của nàng.
Báo ứng, chẳng lẽ thật sự có báo ứng sao? Bây giờ Vận nhi, nữ nhi duy nhất của nàng cũng đã chết…
“Tuyết di, trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nếu như ngươi không nói, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó mang tiểu Chức Mộng Thú cùng Đông Lăng rời đi.
Bọn họ đi được một lúc, Tuyết di nương vẫn ngây ngốc ngồi trong phòng giam. Ngửi mùi Hủ Huyết Đan gay mũi, nàng biết tánh mạng cùng thân thể của mình đang từng chút từng chút bị thôn phệ, sợ hãi trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
“Nương.” Một tiếng kêu từ phía sau vang lên.
Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291739/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.