“Nếu hữu duyên, tự nhiên chúng ta sẽ gặp lại.” Hoàng Bắc Nguyệt rút tay ra, sau đó từ trong nạp giới lấy ra một túi kim tệ đưa cho hắn: “Cái này chính là tiền, ngươi muốn ăn cái gì thì dùng tiền ở bên trong mua. Nếu lần sau còn ăn quỵt nữa thì sẽ không có ai tới cứu ngươi đâu!”
Nói xong nàng lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó xoay người đi ra khỏi lương đình.
Trên bầu trời, những bông tuyết vẫn nhẹ nhàng rơi xuống, Đông Lăng che ô tới đón nàng. Nàng đi đến dưới tán ô, quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên có khuôn mặt tái nhợt kia vẫn chậm rãi theo nàng đi ra. Bộ dạng hắn giống như một con cún nhỏ đi lạc, thập phần đáng thương.
“Tiểu thư, hắn thoạt nhìn đáng thương quá!” Đông Lăng nhỏ giọng nói.
“Nhà của chúng ta đã có một con hổ và một con Chức Mộng Thú rồi!” Hoàng Bắc Nguyệt không thể không nhắc nhở Đông Lăng.
Từ khi tiểu Xích Kim Thánh Hổ và Chức Mộng Thú tới, Đông Lăng quả thật không còn chút thời gian rảnh rỗi, nàng vừa phải chiếu cố hai tiểu gia hỏa, lại vừa phải giúp bọn chúng giải hòa khi xảy ra mâu thuẫn.
Tiểu Xích Kim Thánh Hổ trời sinh tính khí bá vương, chứng kiến “quả bóng len” yếu ớt này, hắn đặc biệt thích khi dễ nó.
Dùng lời nói của Đông Lăng là, răng của tiểu Xích Kim Thánh Hổ đang mọc dài, muốn tìm đồ vật để mài răng, Chức Mộng Thú bộ dáng khả ái vừa vặn hợp ý của nó…
Đông Lăng suy nghĩ một hồi, hai con Linh thú ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291736/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.