Cô gái mặc váy xanh cười nói: “Có tiền thì đương nhiên là không gì không mua được, chẳng qua đứa nhỏ này một thân một mình, trên người lại không có tiền, đói bụng nên phải tìm thứ để ăn, ta tin hắn cũng không phải cố ý, mọi người khoan dung độ lượng, không nên bắt ép một tiểu hài tử như vậy lên quan phủ!”
Thanh âm nàng trong suốt, vui vẻ động lòng người, chỉ mấy câu đã khiến vị đại hán kia trầm mặc. Hắn ho khan một tiếng, nói: “Tiểu cô nương, miệng lưỡi ngươi thật là lợi hại, ta chịu thua, chỉ là tên tiểu tử này sau này đừng đi ra ngoài ăn quịt như vậy nữa, mọi người đều là buôn bán nhỏ, cuộc sống cũng không dễ dàng gì!”
“Điều này là tất nhiên, có một lần giáo huấn như thế, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ.” Cô gái mặc váy xanh nói xong, hướng nha hoàn cười cười: “Đông Lăng, ngươi giúp ta đi mua đồ, tập hợp ở chỗ cũ!”
“Vâng.” Đông Lăng cười rời đi.
Cô gái váy xanh này đúng là Hoàng Bắc Nguyệt, nàng xoay người vỗ vỗ bả vai thiếu niên nói: “Lần sau ra ngoài nhớ mang theo tiền!”
Nói xong nàng hướng đám người bán hàng rong cười cười, sau đó lẫn vào đám đông đi mất.
Thiếu niên sửng sốt một chút rồi cũng trầm mặc đi theo. Trên phố xá đông đúc, hắn vẫn gắt gao theo sát phía sau nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt đi dạo một vòng, khi đến lương đình bên bờ hồ mới xoay người nhìn thiếu niên kia, cười hỏi: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
“Tại sao?” Thiếu niên dùng thanh âm lãnh khốc hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291734/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.