“Ta thừa nhận, ta có chút không quang minh lỗi lạc, nhưng sao ngươi lại nói là ta bắt nạt ngươi?” Phong Liên Dực vừa nói vừa khẽ thở dài một tiếng: “Lúc nãy ta quả thật không có xem mộng cảnh của ngươi, ta triệu hồi Chức Mộng Thú chẳng qua là muốn tìm một thứ đồ.”
Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ đi tới, nhìn tư thế kỳ quái hai người bọn họ (Dạ: trời ơi, ta chết cười mất),nghiêng đầu nhìn nửa ngày vẫn không hiểu mô tê gì, đành kêu “ô ô” vài tiếng, chạy tới cọ cọ vào mặt Hoàng Bắc Nguyệt.
“Tránh ra!” Hoàng Bắc Nguyệt cau mày hô một tiếng.
Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ sợ đến rụt cổ, nhưng thấy nàng không phải thật sự tức giận, nó lại lấy hết can đảm tiếp tục chạy tới cọ cọ vào người nàng, cọ a cọ, động tác làm nũng đáng yêu thế kia thật làm cho người khác không cách nào nổi giận.
Phong Liên Dực cúi đầu cười nói: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng tức giận nữa.”
“Ta mà tức giận sao, buông ta ra!” Hoàng Bắc Nguyệt quát lạnh một tiếng.
Phong Liên Dực cũng cảm thấy làm hành động này với một thiếu nữ cũng có chút quá phận, nếu không phải vừa rồi không trị được nàng, hắn cũng sẽ không làm ra cái hạ sách này. Giờ phút này hắn có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi buông tay nàng ra, từ trên người nàng đứng lên.
Hoàng Bắc Nguyệt xoa xoa cái tay bị giữ chặt đến mức có chút bủn rủn, lãnh mâu khẽ liếc hắn, đột nhiên thừa dịp hắn không phòng bị, một quyền nện lên mặt hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291719/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.