Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ nghiêng cái đầu nhỏ, suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, lè lưỡi liếm liếm tay nàng, sau đó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của nàng, không náo loạn nữa.
Nàng hơi mím môi ôm lấy Hoàng Kim Thánh Hổ, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là thần sắc có chút ảm đạm. Trong mắt Phong Liên Dực cũng có chút ánh sáng nhàn nhạt khẽ lóe lên.
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Phong Liên Dực đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng, nhẹ giọng nói: “ Ta biết ngươi là người rất kiên cường, nhưng nếu như cảm thấy khổ sở thì cũng đừng nên giấu trong lòng.”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi con ngươi đen nhánh lạnh nhạt không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua cảm giác xa cách có hơi nhạt đi một ít.
Hắn đang quan tâm nàng sao? Mặc dù giọng nói rất nhẹ, nhưng nàng biết hắn thật lòng, không phải là hư tình giả ý.
Nàng tuy cuồng ngạo nhưng cũng không phải là dạng người không biết phân biệt. Ai thật tâm đối tốt với nàng, ai giả vờ đối tốt với nàng, nàng đều có thể nhận ra rõ ràng.
“Cám ơn ngươi đã quan tâm.” Đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, đây coi như là thái độ tốt nhất trong mấy lần nàng gặp hắn rồi.
Phong Liên Dực không khỏi cười rộ lên, trong đôi con ngươi màu tím bất tri bất giác mang theo vẻ sủng nịch (cưng chiều): “ Ngươi cười lên rất đẹp nha, tại sao bình thường không thường xuyên cười một chút?”
Sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt lập tức lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291704/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.