Phong Liên Dực tinh thần phấn khởi nói: “Ta biết, công chúa nghỉ ngơi đi, Địch, ngươi ở ngoài canh chừng, chớ ngủ quá sâu.”
“Vâng” Vũ Văn Địch khom người đáp ứng.
Lúc này Phong Liên Dực mới ra ngoài, ở ngoài lều gió đêm thổi tới, lửa trong chậu lách tách vang dội, ngoài đống lửa Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay ngồi trên chiếu, thân thể nhỏ nhắn yêu kiều khí thế, tựa như rất quen thuộc với việc gác đêm
Hắn ngồi xuống bên kia đống lửa, quay đầu nhìn nàng cười: “ Ta đã làm ngươi tức giận?”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Dực vương tử đánh giá bản thân quá cao rồi, người có thể khiến ta tức giận, cũng không nhiều.”
Nghe lời này nụ cười trên khóe miệng Phong Liên Dực càng sâu, con ngươi màu tím chợt lóe, thậm chí có thể thấy vui vẻ lan tràn trong ánh mắt.
Dù nàng không thừa nhận, nhưng nàng là thật sự tức giận.
“Mới vừa rồi ngươi đi đâu?” Phong Liên Dực mỉm cười hỏi.
“Ta có cần thiết phải báo cho ngươi không?” Nàng lạnh lùng đáp lại.
Phong Liên Dực sờ mũi cười nói: “Không cần thiết, nhưng ta rất tò mò, làm đồng minh, hỏi một chút cũng không quá đáng chứ?”
“Đồng minh?” Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh nheo lại, ánh lên chút giảo hoạt thoáng qua, “Dực vương điện hạ, nếu là đồng minh, vậy chức nghiệp của ngươi là gì còn chưa nói ta biết!”
“Là do ngươi không hỏi!” Phong Liên Dực nâng mắt, để ánh lửa trong chậu chiếu vào đôi con ngươi, trong nháy mắt mâu quang màu tím chói sáng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291678/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.