“ Nhị tỷ tỷ chịu nói, là tốt quá rồi, nhưng xin Nhị tỷ tỷ ngàn vạn lầnđừng giáu giếm, Đình Úy đại nhân đang ở trong phủ, nếu để cho hắn trađược ngươi gạt ta, như vậy ta cũng không cứu được Tuyết di nương.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.
Tiêu Vận này không giống Tiêu Nhu nhẹ dạ cả tin, cũng là một nữ nhân giảo hoạt, ngàn vạn lần không thể coi thường.
“ Yên tâm, ta nhất định sẽ nói ra toàn bộ.” Tiêu Vân khóc, cũng khaibáo ra toàn bộ mọi chuyện, người của Đình Úy phủ nhất nhất ghi lại.
Hoàng bắc Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên, đối với công chúa Anh Dạnói :“Công chúa, Cầm di cùng Tuyết di nhiều năm như vậy sống cũng khôngdễ dàng, ta xem tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát, nể tìnhhai người cùng hầu hạ phụ thân ta nhiều năm như vậy, hay là nhốt bọn họvào địa lao trong phủ trưởng công chúa đi. ”
Đương nhiên là công chúa Anh Dạ tôn trọng ý nguyện của nàng, hướng bên ngoài phất tay một cái:“ Được rồi!”
Cầm di nương cùng Tuyết di nương bị đánh chỉ còn dư lại nửa cái mạng,nằm trên mặt đất kêu thảm, y phục hoa lệ trên người đều là vết máu.
“Bắc Nguyệt quận chúa hiền lành, tha cho các ngươi một mạng, còn khôngmau tạ Bắc Nguyệt quận chúa!” Công chúa Anh Dạ lạnh giọng nói.
“Tạ ơn Bắc Nguyệt quận chúa……” Tuyết di nương còn có thể cắn răng nóira một câu, mà Cầm di nương mới vừa mở miệng ra thì đã ngất đi.
Hoàng Bắc Nguyệt phất tay một cái với đám người Tiêu Vận:“Đem hai vị di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291651/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.