” Quá đáng sao? Phụthân ngài có thể đi ra ngoài hỏi thăm một chút, trong đế đô này có nhànào chưa từng bị lục soát qua? Điều ta làm bất quá chỉ là kiểm tra mộtchút mà thôi, so với nhà mấy nhà khác cũng không tính là gì, vậy màngười bảo ta quá đáng?”
Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp đi ra tới cửa, chỉ tay một cái nói: ” Lo lắng cái gì? Còn không mau đỡ Chu quản gia dậy!”
Mấy tên gia đinh đang lo sốt vó, vừa nghe thấy mệnh lệnh Hoàng BắcNguyệt, bọn họ theo bản năng lập tức chấp hành, cùng tiến lên đem Chuquản gia đang ôm chặt cái rương như một con bạch tuộc kéo ra.
Đông Lăng một tay mở nắp rương ra, ngay lập tức, quang mang kim sắc lấp lánh đã đập vào mặt mọi người trong phòng. Đó là một cái rương đầy vàng! Các loại khí cụ (vật dụng) tinh mỹ, trên mặt khảm nạm đủ loại bảothạch, ánh sáng từ đó phát ra đủ để mê hoặc bất kì ai.
Chu quản gia lập tức trở thành quả bóng cao su bị xì hơi, nằm xụi lơ trên mặt đất.
Đông Lăng tiếp tục mở hết mấy cái rương còn lại, mỗi lần mở ra một cáilà chung quanh lại truyền đến từng trận thanh âm hút khí lạnh. Trong mấy cái rương kia toàn bộ đều là các loại khí cụ trân quý được làm từ vànghoặc bạc, tranh chữ cổ, ngọc khí (các loại ngọc),san hô, châu báu,… lâm lang mãn mục (ý chỉ trước mặt có rất nhiều vật quý báu),làm người khác không thể tiếp nhận nổi!
Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìnChu quản gia đang mềm nhũn, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291621/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.