Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, trên gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ vô song mang theo một vẻ trào phúng nồng đậm: “Chỉ là triệu hoán sư bát tinh cùng với linh thú cấp mười hai, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi vào mắt sao?”
Tiêu Khải Nguyên một đầu tóc bạc đột nhiên tức giận dâng lên, không kìm được nói: “Hoàng Bắc Nguyệt!”
“Lão gia tử ngươi vẫn là gọi ta một tiếng ‘Bắc Nguyệt quận chúa’ cho thích đáng, ta muốn kiểu xưng hô này sẽ chậm rãi trở thành thói quen, để tránh trong tương lai có nhiều lúc ngươi lại gọi sai, lúc đó ngươi lại nói bổn quận chúa không để cho ngươi chút mặt mũi!”
“Được lắm, thật là một nha đầu không biết trời cao đất rộng!” Tiêu Khải Nguyên tí nữa là muốn hét lên, tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, “Nay lão phu ở chỗ này giết ngươi!”
“Giết ta? Người nào giết người nào vẫn còn chưa biết đâu!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếm liếm khóe môi, Thất Tháp ở trong rừng cây yên tĩnh không một bóng người, ở nơi này nếu giết chết lão đầu Tiêu Khải Nguyên này thì thật là thần không biết quỷ không hay!
Nếu như âm hiểm sắp xếp một chút vừa hay thuận tay còn có thể giá họa cho Linh Tôn!
Tiêu Khải Nguyên chết đi, gia tộc Tiêu gia sẽ mất đi một cao thủ trụ cột, như vậy chắc chắn sẽ náo loạn!
Gia tộc náo loạn như vậy Tiêu Viễn Trình sẽ mất đi một trụ cột để dựa vào, lúc đó cũng chỉ có thể bị nàng chậm rãi thu thập!
Mới nghĩ tới điều này, Tiêu Khải Nguyên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291589/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.