Lúc ấy Chiến Dã cùng Anh Dạ công chúa ngồi ngay ghế bên cạnh cùng nàng, vậy nhất định là hắn nhìn thấy rõ ràng nhất.
Trong lòng nàng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng có chút buồn cười, vậy mà bởi vì điều này nàng liền bị Chiến Dã hiểu lầm.
Tuy nhiên, đã đâm lao thì tất phải theo lao.
Lập tức Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nói: “Trưởng công chúa Huệ Văn vốn có ân với ta, ta không thể báo ân nàng, chỉ có thể báo đáp cho hậu nhân duy nhất của nàng.”
Nhắc tới trưởng công chúa Huệ Văn, trên mặt Chiến Dã cũng không tránh khỏi hiện lên một tia tiếc nuối: “Hoàng cô trên đời này là người tốt nhất, phụ hoàng rất kính trọng nàng, lúc nàng qua đời, chỉ sợ đến bây giờ phụ hoàng vẫn không thể tiếp nhận hiện thực. Bốn năm liền, phụ hoàng chưa từng đi qua phủ trưởng công chúa, chỉ nghe Tiêu Viễn Trình hồi bẩm rằng Bắc Nguyệt quận chúa rất tốt, nhưng qua cung yến hôm đó, phụ hoàng thấy Bắc Nguyệt quận chúa mới biết được nhiều năm như vậy hắn đều bị lừa gạt, trong cơn giận dữ suýt khiến cả Tiêu gia bị tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà.”
Hoàng Bắc Nguyệt thầm giật mình, hóa ra trước kia lại có nhiều chuyện như vậy, nàng cũng không biết, khó trách Tiêu Viễn Trình sợ hãi như vậy. Hóa ra Hoàng thượng ngày đó giận dữ, đối với Hoàng Bắc Nguyệt là thương xót tới cực điểm.
Nghe nói trưởng công chúa Huệ Văn cùng Hoàng thượng từ nhỏ tình cảm sâu nặng, năm đó Hoàng thượng gặp nạn tại nước láng giềng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291546/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.