” Nương, con tiểu tiện nhân này…” Tiêu Vận tức đến nỗi gần như cắn nát cả hàm răng. Nàng hận không thể xông lên, rút gân Đông Lăng, uống máu, ăn thịt của nàng!
Ngực Tuyết di nương cũng kịch liệt phập phồng, tuy nhiên người tâm cơ thâm trầm chính là người giỏi chịu đựng. Ả vỗ vỗ tay Tiêu Vận, âm ngoan nói: ” Nàng cũng không còn hung hãn được bao lâu nữa đâu!”
Đối với việc Tuyết di nương đầu độc Hoàng Bắc Nguyệt, Tiêu Vận cũng hoàn toàn biết rõ, bởi vậy chỉ cần nghĩ tới việc thân thể Hoàng Bắc Nguyệt đã bị độc dược ăn mòn chỉ còn lại cái xác bên ngoài, nàng liền cảm thấy thoải mái.
Dựa theo liều lượng độc dược mà Tuyết di nương sử dụng, không đến nửa năm nữa Hoàng Bắc Nguyệt cũng sẽ đi theo Huệ Văn Trưởng công chúa mà thôi.
Nửa năm thôi, bọn họ sẽ chờ, chờ Hoàng Bắc Nguyệt đón nhận cái chết thê thảm nhất! Sau đó tới nha đầu miệng lưỡi trơn tru kia, hừ, chủy tiện đúng không, tới lúc đó ta sẽ đem miệng ngươi xé nát, rút từng cái từng cái răng của ngươi ra.
” Nương.” Tiêu Vận đỡ Tuyết di nương trở về. Đám gia đinh cùng nha hoàn đều cách bọn họ rất xa, không nghe được bọn họ nói chuyện.
” Chúng ta phải làm sao mới tốt đây, nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt kia sao tự nhiên lại trở mặt như vậy? Có phải nàng đã biết chuyện…”
” Không có khả năng.” Tuyết di nương giơ tay che miệng nàng: ” Việc này ta che dấu rất cẩn thận, nhiều năm như vậy cũng chỉ có ngươi và ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291538/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.