” Chỉ là một viên Ngưng Ngọc Đan mà thôi, chỉ cần có thể giúp cho thân thể ngươi khỏe mạnh trở lại là tốt rồi.” Hắn lạnh nhạt nói, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào nàng: ” Thân thể ngươi không khỏe làm ta vẫn luôn lo lắng, hi vọng có đan dược này ngươi có thể mau chóng khôi phục lại.”
Đây là một phen tâm ý của hắn, nếu như mình vẫn từ chối thì sẽ rất thất lễ.
“Đa tạ Vương gia, phần ân tình này Bắc Nguyệt sẽ luôn nhớ kỹ.”
” Nói chuyện ân tình làm cái gì? Ngươi có thể xem đây là một cái lễ vật nhỏ bằng hữu tặng mà!” Tiêu Dao vương cười, hào quang nhàn nhạt lưu chuyển trên gương mặt tuấn lãng, phong thần như ngọc, khí chất động lòng người.
Hoàng Bắc Nguyệt hào sảng cười: ” Hảo! Người bạn như Vương gia, ta nhận!”
” Nhận cái gì?” Thanh âm Lạc Lạc bỗng nhiên vang lên, hắn cười cười đi tới, ngây thơ chớp chớp đôi mắt hắc bạch phân minh: ” Oa, không hổ là Tiêu Dao vương, luyện chế được đan dược chỉ cần ngửi sơ cũng đã có thể cảm nhận được dược tính lợi hại của nó!”
” Quá khen quá khen.” Tiêu Dao vương khiêm tốn.
Lạc Lạc cười: ” Đây là Ngưng Ngọc Đan đi, giống với thứ lúc trước ta dùng đúng không?”
Ngưng Ngọc Đan phi thường hữu dụng với những người thân thể hư nhược, nó có thể trực tiếp cải thiện thể chất, rèn luyện xương cốt kinh mạch, đa số chỉ có người yếu ớt mới sử dụng mà thôi.
Bởi vậy Hoàng Bắc Nguyệt có chút khó hiểu: ” Sao ngươi lại phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291527/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.