Nói xong, nàng để Đông Lăng buông màn xe xuống, tựa như vụ tranh chấp bên ngoài không liên quan đến nàng vậy.
Không lâu sau, Tiêu Vận vén rèm xe đi lên, bên ngoài thì vang lên tiếng nức nở của Tiêu Nhu.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu mày, cũng có mấy phần khâm phục đối với Tiêu Vận. Thế giới này vốn là nhược nhục cường thực (cá lớn nuốt cá bé),thực lực không bằng người thì vĩnh viễn chỉ có thể bị người đạp dưới chân mà thôi.
Khóc lóc là việc vô dụng nhất, vĩnh viễn không thể giải quyết được vấn đề.
Tiêu Vận này, tâm địa rắn rết, khi nào cần tàn nhẫn liền tàn nhẫn, cùng Tuyết di nương rất giống nhau, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn!
Mà Tiêu Nhu, vừa yếu ớt, vừa ích kỷ, so với Tiêu Vận đến thì dễ đối phó hơn nhiều.
Bích Ba Hồ ở phía nam của Lâm Hoài thành, phong cảnh ưu mỹ, có thể nói là đệ nhất ở đế đô.
Khói nước mênh mông, trên mặt hồ còn có mấy chiếc thuyền hoa tuyệt đẹp trôi nổi, từng chiếc từng chiếc đều có lụa mỏng quấn quanh, tiếng đàn quyện cùng tiếng ca, uyển chuyển truyền tới.
Giữa hồ, vài ngọn núi xanh biếc một màu, bị làn sương mờ bao phủ, chẳng khác nào tiên cảnh giữa chốn nhân gian.
Bên bờ hồ, giữa những hàng liễu là không ít đình đài lầu các. Người đi đường qua lại nhộn nhịp, từ xa trông lại tựa như một bức tranh thủy mặc, ý cảnh phi phàm.
Mà lúc này, bởi vì đan dược hội của Tiêu Dao vương, hơn nửa đám người trong đế đô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291522/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.