“Cầm Di Nương không có Tề Thừa tướng trợ giúp, cũng chỉ có thể đến van cầu tiểu thư ngài!” Đông Lăng cười thật sảng khoái, qua nhiều năm như vậy, nàng chờ nhìn đến Cầm di nương cùng Tuyết di nương thất thế, tốt nhất là hai người đều chịu báo ứng!
“Cầu ta cũng vô dụng, Tiêu Trọng Kỳ nếu không đem Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh giao ra thì An Quốc công há lại đồng ý bỏ qua hắn?” Hoàng Bắc Nguyệt ôm lấy chăn, một đầu tóc đen thả trên áo ngủ bằng gấm, giống như loại lụa tốt nhất lóe sáng lộng lẫy, càng tôn lên làn da trắng nõn mềm mại.
Vừa mới bôi xong Phỉ Thúy ngọc dịch, miệng vết thương cũng chậm rãi khép lại, hiện tại đã không nhìn ra dấu vết gì.
“Hàm oan này, đại thiếu gia nhất định phải chịu rồi!” Đông Lăng đặc biệt vui mừng, nhìn những người này từng người một bị báo ứng, thật sự là so với cái gì cũng thích hơn!
Chuyện này, mặc kệ An Quốc công điều tra như thế nào cũng không điều tra được tới chỗ bọn họ, thật sự là đùa chết người mà không để lại dấu vết!
Hai người ngồi nói nói cười cười, đột nhiên bên ngoài có người đến gõ cửa.
“Lúc này lại có người nào đến?” Đông Lăng vừa nghi hoặc, vừa đi ra ngoài mở cửa, “Tứ cô nương, sao ngài lại tới đây?”
“Đông Lăng, tam tỷ tỷ có ở đây không?” Thanh âm của Tiêu Nhu nghe rất vội vàng, xem ra chuyện xảy ra sáng nay ở phủ Thừa tướng đã khiến nàng phải chịu đả kích rất lớn.
Trước kia nàng vẫn có phủ Thừa tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291519/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.