Tiết Triệt đứng ở trên lưng Hồng Chu, một thân quần áo màu đỏ chói mắt, cười ha hả nói: “Tiểu tặc! Biết sự lợi hại của ta rồi chứ, dám trộm đồ vật của nhà ta, ta còn nghĩ rằng ngươi giỏi lắm cơ đấy!”
Tiêu Trọng Kỳ ‘phi’ một tiếng, nôn ra một búng máu từ trong miệng, trong lòng bị kìm nén đến phát tức!
“Mẹ nó, ai thèm đồ vật gì của nhà ngươi!”
“Hừ! Ngươi cứ mạnh miệng đi! Hôm nay không trả lại đồ vật đó, thì cũng đừng hòng còn sống mà đi xuống lôi đài!” Tiết Triệt nảy sinh ác độc, trong mắt hiện lên vẻ hung ác.
“Ca ca đừng đánh!” Phía trước lôi đài vang lên tiếng khóc mềm mại của một cô gái.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, thấy là mấy tiểu thư thiếu gia của Tiêu gia, người đang khóc chính là Tiêu Nhu, nàng và Tiêu Trọng Kỳ đều là do Cầm di nương sinh, gần gũi từ nhỏ, giờ thấy Tiêu Trọng Kỳ bị đánh thành như vậy, sợ rằng sẽ bị đánh chết, nên sợ đến khóc lên.
Tiêu Vận đứng một bên mím môi, nhìn thấy người nhà mình sắp bị đánh chết, nàng cũng thấy mất hết mặt mũi!
“Nhị tỷ tỷ, van cầu ngươi cứu ca ca ta đi.” Tiêu Nhu khóc cầu khẩn Tiêu Vận.
“Ta có biện pháp nào chứ?” Tiêu Vận lạnh lùng bỏ tay nàng ra, “Tiết Triệt là triệu hoán sư tứ tinh, còn có Hồng Chu mười một cấp, ngươi hãy cầu phúc cho ca ca ngươi đi!”
Sắc mặt lạnh lùng vô tình như thế, khiến cho Tiêu Nhu còn nhỏ tuổi sửng sốt.
Từ trước nàng đã biết mẫu thân của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291483/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.