Mặc dù Yểm bị phong ấn trong hắc thuỷ cấm lao, nhưng đối với mọi chuyện bên ngoài nó vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Có lẽ là Tị Thủy Châu…” Yểm dừng một chút, “Không sai, đúng là Tị Thủy Châu! Hừ! Thất chi đông ngung, thu chi tang du*, không có Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, Tị Thủy Châu này cũng là thiên địa chí bảo.”
* Đông ngung: phía đông, nơi mặt trời mọc; tang du: hoàng hôn, nơi mặt trời lặn. Câu này có thể hiểu là mất cái này lại được cái kia.
“Tị Thủy Châu?”
“Có khối Tị Thủy Châu này, xuống đáy biển sâu vạn trượng cũng không phải việc khó.”
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, đột nhiên cười rộ lên: “Đáy biển sâu vạn áp lực nước rất lớn, người đi xuống, sẽ bị đè thành mảnh nhỏ.”
“Hừ, ngươi đây là không biết, mặc dù Tị Thủy Châu không phải vũ khí, nhưng nước cứ gặp phải nó là tránh ra, đi lại trong biển, như giẫm trên đất bằng.”
“Thần kỳ như vậy, khi nào rảnh rỗi đi thử một lần.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua hạt châu kia, thu hồi đến, lặng lẽ quay về Lưu Vân các.
Đổi lại quần áo đi ra, Đông Lăng liền vội vã quýnh quáng chạy tới nói: “Tiểu thư, không tốt! Người phủ An Quốc công vây quanh phủ chúng ta!”
Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh uống trà, nghe vậy gật đầu: “Hành động rất nhanh.”
Đông Lăng nhìn thấy nàng thản nhiên tự đắc, giống như mọi việc đều nắm trong tay, không khỏi tò mò: “Tiểu thư, sao lại thế này?”
Hoàng Bắc Nguyệt ngoắc ngón tay, để cho Đông Lăng đến gần, đem việc giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291470/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.