Mười năm qua đi, tiểu hài tử năm đó giờ cũng đã trưởng thành rồi. Đáng tiếc hắn vẫn phải tiếp tục ở địch quốc mà làm con tin, Bắc Diệu quốc không hề có ý định đem vị Cửu vương tử này đón về, tự nhiên Nam Dực quốc cũng không có tâm tư đó. 
Từ xưa tới nay ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục, Hoàng Đế luôn có rất nhiều con nối dõi. Bởi vậy một khi bị đưa đi địch quốc làm con tin, thông thường đều không có cơ hội trở về quốc gia của mình. Nếu không phải hậm hực mà chết thì chính là không chịu nổi đãi ngộ thấp kém của địch quốc mà tự sát, hoặc là chiến tranh bạo phát bị địch quốc ngược đãi dẫn đến tử vong. 
Vị này Dực vương tử này sẽ là loại kết cục nào đây? 
Vị nam nhân trẻ tuổi gọi là Vũ Văn Địch kia lúc này đã xoay người vén rèm xe lên, dè đặt đem Dực vương tử đỡ xuống. 
Thứ trước tiên đập vào mắt chính là vạt áo trắng như tuyết, tiếp đến là một đầu hắc sắc trường phát tựa như mặc ngọc. Hắn cúi người bước xuống xe ngựa, gò má hoàn mỹ khiến ngưới khác hơi thở cũng trở nên khẩn trương. Thân ảnh gầy gò có mấy phần đơn bạc. Vừa đi xuống xe ngựa hắn đã cởi áo choàng trên người xuống, giơ tay lên, thanh âm có chút khàn khàn: ” Tìm đi.” 
Gió nhẹ khẽ khẽ qua thân ảnh của hắn, dù là xuân hoa thu nguyệt cũng không tài nào cướp đoạt được khí chất thanh nhã ấy. 
Bởi vì hắn đưa lưng về phía nàng cho nên nàng cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291383/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.