Mọi người đều biết rõ trong tất cả các loại Linh thú, Băng thuộc tính Linh thú là kiêu ngạo nhất, cũng vì vậy nên bọn chúng rất khó cùng Triệu hoán sư ký kết khế ước. Bởi vậy, chỉ cần nắm giữ một đầu Băng thuộc tính Linh thú thôi cũng đã phi thường có mặt mũi rồi. Thế nhưng Băng Linh Huyễn Điểu đối với Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn thần phục, đặc biệt là sau khi thấy được thực lực chân chính của nàng. Trong lòng hắn cảm giác được chủ nhân mình rất trâu bò nha, đi theo nàng tuyệt đối không lỗ.
Bởi vậy khi Hoàng Bắc Nguyệt vẫy tay, hắn liền nhu thuận cúi đầu, tuy rằng hắn cũng không thích, bất quá thỏa mãn nguyện vọng của chủ nhân chính là nghĩa vụ của hắn a.
Thiếu niên không dám tin nhìn Băng Linh Huyễn Điểu trước mặt đang cúi đầu với mình. Hắn ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.
Đám dong binh xung quanh thần tình cũng khiếp sợ như gặp quỷ vậy!
Ta dựa vào! (nghĩa cũng giống như từ ta kháo) Hí Thiên đại nhân thực sự quá biến thái rồi, cư nhiên chỉ cần tùy tiện ngoắc tay cũng có thể khiến cho một trong Ngũ Linh là Băng Linh Huyễn Điểu lập tức cúi đầu!
Tiểu tử kia là vận cứt chó gì thế?(vận cứt chó = số may mắn) Có thể sờ được đầu của Băng Linh Huyễn Điểu, phỏng chừng khi trở về chặt cánh tay kia xuống cũng có thể bán lấy tiền luôn ấy chứ!
” Cám, cám ơn!”
Thiếu niên nhanh chóng vuốt nhẹ đầu của Băng Linh Huyễn Điểu rồi vội vã rụt tay về.
Có mệnh lệnh của Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291380/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.