Khi những tia nắng đầu tiên hé ra phía chân trời, Nam Kiều tỉnh giấc. Trong đầu cô như lắp sẵn một cái đồng hồ báo thức vậy, miễn là trong lòng có kế hoạch thì dẫu có khổ sở thế nào thì sáng sớm hôm sau cô cũng có thể tỉnh dậy.
Mắt vẫn chưa mở hoàn toàn, cảm giác đầu tiên kích thích cô chính là hơi thở nam tính mạnh mẽ tỏa khắp chung quanh. Bịch khăn giấy vẫn còn ở nằm dưới đất cạnh chiếc giường, bên cạnh là một vết màu đỏ nhạt và dịch thể trắng dinh dính. Cô thậm chí vẫn còn ngửi được một thức mùi tanh ngọt nồng đậm, cô mơ màng nhớ lại, giơ tay lên sờ mặt rồi lại ngửi ngửi, quả nhiên…
Tối hôm qua cô đã làm gì thế này.
Thời Việt vẫn còn đang say ngủ, hơi thở trầm ổn đều đều, cái ôm ấp ám mà ngang tàng mạnh mẽ. Nam Kiều gối lên cánh tay to khỏe của anh, bị bàn tay thô ráp của anh ôm lên vai, không thể nào động đậy nổi.
Cô nhớ người xưa luôn nói cái gì mà dịu dàng quyến rũ, khi ôm phụ nữ vào lòng dịu dàng quyến rũ gì đó, còn Thời Việt thì thế nào đây hử?
Nam Kiều nhắm mắt, khẽ khàng đẩy tay Thời Việt ra, bò dậy lặng yên không tiếng động.
Cô đứng bên giường, lẳng lặng quan sát Thời Việt một hồi, sau khi chắc chắc rằng anh không bị đánh thức mới nhón đôi chân trần đi vào toilet, tắm rửa sơ qua rồi cầm ít đồ lặng lẽ ra khỏi cửa.
Ngoài đường, người lưa thưa lác đác, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nam-co-cay-cao/3134474/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.