Nam Kiều nhận lấy di động, đi ra khỏi phòng tiệc, vòng qua mấy cái hành lang tìm một nơi yên tĩnh.
Cô nghe Ôn Địch nói: “Nam Kiều, bên GP bỗng nhiên sửa lại ý kiến, nói là nếu chúng ta muốn hợp tác thì phải ký một thỏa thuận biệt lập”.
“Biệt lập như thế nào?”, Nam Kiều hỏi.
“Máy bay của Lập tức chỉ có thể phối hợp với GP camera, không thể phốivới loại camera nhiếp ảnh khác, cũng không được tự nghiên cứu camera”.
Hàng mi thon dài của Nam Kiều nhướng lên.
Đây đúng là ỷ thế hiếp người.
Vài trăm triệu Mỹ kim đánh giá giá trị tăng trưởng…
Mượn công ty GP tiến sâu vào thị trường Âu Mĩ…
Học tập ưu thế kỹ thuật và kinh nghiệm quản lý của GP…
Chấp nhận? Hay là buông bỏ?
Nam Kiều đẩy cửa sổ cuối hành lang, gió mát thổi đến, bên ngoài là hồ nước lấp lánh ánh sao và rừng lá kim.
Giấc mơ của cô vẫn chưa dừng… mà đã cuối ngân hà rồi.
Cô dần ngước mắt lên, nói với Ôn Địch: “Thỏa thuận biệt lập không thể ký”.
“Hả?!”, Ôn Địch nói, “Cậu chắc chứ? Chúng ta…”
“Tớ rất chắc chắn”, Nam Kiều nói như đinh đóng cột, “Toàn bộ X…”
“Đều phải là của chúng ta, bất kỳ một bộ phận máy nào, cũng sẽ không để cho kẻ khác làm chủ”.
…
Nghe xong cuộc điện thoại này, Nam Kiều trầm tư quay lại phòng tiệc. Bất tri bất giác, cô lại đi vào một con đường khác, không phải là đường đến cửa chính phòng tiệc, đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nam-co-cay-cao/3134448/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.