Nam Kiều dựa lưng vào tường, mím đôi môi mỏng, đỏ mềmtinh tế. Toàn bộ bên trong trạm xe lửa sáng rực, trống trơn, không gianlớn mà chỉnh tề. Cô như một đóa hồng dựa vào tường, hoàn toàn không ănkhớp với hoàn cảnh chung quanh, tươi đẹp dị thường.
Ngón cái của Thời Việt khẽ vuốt qua môi cô: “Anh rất thích ngắm nhìn bộdáng hoảng hốt này của em”. Anh cúi đầu nói, khẽ cười, nói: “Anh vẫn còn có thể ăn được em đấy! Răng em quá nhọn rồi”.
Anh hớp một hớp nước nữa, kéo tay Nam Kiều nói: “Đi thôi”.
Nam Kiều gọi anh: “Thời Việt”.
“Ừ?”, Thời Việt rất ít khi nghe cô gọi tên mình như vậy, quay người chăm chú nghe cô nói.
“Em vừa nghĩ, sản phẩm của Lập tức phi hành rốt cuộc là nên bán thếnào”, cô dừng lại một chút, ánh mắt an tĩnh mà tự tin: “Nó đáng đượctiến vào thị trường quốc tế”.
Thời Việt trong nháy mắt liền hiểu ý cô. Anh bỗng nảy ra ý tưởng chạyđêm này liền khiến Nam Kiều nghĩ đến kết hợp X và GP Camera thành mộtthiết bị quay chụp, GP camera được đông đảo các quốc gia Âu Mỹ tiếpnhận, mà những người yêu thích thể thao ngoài trời tất nhiên cũng sẽtiếp nhận cả máy bay X nữa.
Càng cao hơn, càng xa hơn, càng thời thượng hơn, càng có khuôn mẫu hơn.
Thời Việt nở nụ cười, Nam Kiều đúng thật là một người nhạy cảm. Anh quen biết cô đã gần nửa năm, biết cô phần lớn thời gian đều điềm tĩnh thậmchí là lãnh đạm, dẫu là bây giờ, cô cũng không để lộ ra ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nam-co-cay-cao/3134438/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.