Vẫn như trước nay mà định. Hai đội đỏ xanh đối đầu nhau, đội đỏ là bên tiến công, đội xanh là bên phòng thủ.
Thường Kiếm Hùng có sở trường tấn công và lãnh đạo, lúc phân đội, tất nhiên trở thành lãnh đạo của đội đỏ.
Khi đề cử người lãnh đạo đội xanh, tất cả mọi người đều không hẹn màcùng nhìn về phía Thời Việt. Nhưng trong mắt mọi người, Thời Việt cũngchỉ là một nhà đầu tư bình thường, chẳng qua sức vóc có chút dẻo daimạnh khỏe thôi, cho nên nếu Thời Việt không lên tiếng, cũng không ai dám ép anh.
Thường Kiếm Hùng kiêu ngạo nhìn tình thế này, ánh mắt Thời Việt vẫn luôn giữ vẻ trầm mặc.
Anh biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng lửa giận lại hừng hực thiêu đốt.
Mới vừa rồi anh tập trung tháo lắp súng ống, lúc quay mắt nhìn thì thấy ở rừng cây đối diện, Thời Việt đang thân mật ôm Nam Kiều từ phía sau.
Đương lúc ai cũng quay lưng về phía họ nên không nhìn thấy, nhưng anhthì sao? Anh ở ngay trước mặt Nam Kiều và Thời Việt có thể xem như không có gì sao?
Thường Kiếm Hùng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, tuyệt đối không thể để mặc thứ mình đã thích từ nhiều năm, người phụ nữ gần mình trong gangtấc bị cướp đi.
Anh đợi đã mười năm, chờ Nam Kiều từ châu Âu về nước, đợi bản thân mình hoàn thành xong nghĩa vụ quân sự, giải ngũ quay về.
Chu Nhiên à, cái tên mặt trắng nhanh chân đến trước này, anh tất nhiêncăm hận, nhưng không hề để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nam-co-cay-cao/3134427/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.