“Triều Quân.”
“Tam ca.”
Tôn Triều Ân cùng Tôn Triều Anh có phần vội vã đến Triều Âm Các, vì họ nghe tin chân của Tôn Triều Quân có khả năng chữa trị.
Bọn họ không cùng một mẹ, nhưng chung một chiến tuyến, vị trí Thái tử vững như thái sơn chính là công sức hỗ trợ từ ba bên bốn phía thế lực trong tối và ngoài sáng.
Lâm Uyển Vân sở dĩ được phong làm quận chúa là vì nàng ta được mặc định phải gả cho một trong ba người đàn ông này, để hoàng thất thâu tóm thế lực của Lâm gia. Lâm gia nắm giữ trăm vạn hùng binh, muốn vững cơ đồ, phải thao túng thế lực ấy.
“Hoàng huynh, Tứ đệ.” Tôn Triều Quân nhìn hai người vừa đến, dù họ có kích động, nhưng thái độ hắn trước sau đều không mặn không nhạt.
“Có khả năng đúng không?” Tôn Triều Ân có chút gấp gáp. “Là danh y phương nào?”
Tôn Triều Quân đích thân rót hai ly trà: “ Là Quận chúa Hà Hi.”
Cả hai người kia nghe đến đều ngẩn người.
“Hoàng huynh, Hà Hi được gọi một tiếng Quận chúa, huynh nên xem lại những đãi ngộ mà nàng ấy đáng phải nhận được.”
Tôn Triều Quân đạm mạc xa cách là chuyện ai cũng biết, trước đây hắn đã lạnh nhạt, kể từ khi Tuyên phi qua đời, sau đó bị tật ở chân, mọi chuyện hồng trần thế tục hắn đều không muốn can dự. Ấy mà lại muốn tranh thủ lợi ích vì một người xa lạ.
Rõ ràng không còn trói buộc, nhưng họ luôn cảm thấy vận mệnh giữa họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-menh-ta-nhuong-so-nguoi-khong-nhan-noi/3031692/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.