“Hu hu… Vương gia ca ca… Hà Hi đánh muội, muội rất uất ức.”
“Uyển Vân… ta đã biết hết, muội nên thấy may mắn vì Hà Hi đã nương tay.”
“Đại ca...”
“Uyển Vân, rốt cuộc muội muốn làm gì? Hà Hi không hề muốn gây khó dễ cho muội. Ngược lại, muội muội ngây thơ của ta sao có thể độc ác như vậy. Muội thay đổi rồi sao, Uyển Vân?”
Từng lời mà Lâm Uyển Vân cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ nghe được đều rót vào tai mình. Lâm Uyển Vân chỉ biết nhìn đến thất thần, nghe đến tim đau.
Nàng ta phát hiện, nàng ta không còn là duy nhất, không còn là người được họ sủng ái nhất trên cõi đời này.
Tất cả mọi thứ, đều bắt nguồn từ tiện nhân kia.
Lâm Uyển Vân che đi sự tức giận kinh hồn cùng bất lực, nổi hận càng lúc càng sâu. Vì sao, nàng ta cảm nhận phượng mệnh trên bản thân mình càng lúc càng vô dụng, có phượng mệnh, nhưng càng lúc càng không thể giữ được vị trí độc tôn.
Điều đó chỉ là vô nghĩa.
“Mọi người… tất cả mọi người đều thay đổi rồi, chỉ vì Hà Hi, vì ả tiện nhân kia.”
“Uyển Vân, không được nói Hà Hi như vậy.”
“Ha ha… thay đổi, thay đổi cả rồi. Ta ghét các người, các người hãy đi hết đi.”
***
Mỗi năm một lần, lục địa Vân Nguyên đều tổ chức hội đấu giá các vật phẩm trân bảo. Hội đấu giá với quy mô lớn, hoàng thất đều có người tham dự.
Cả Hạo Nguyệt Lầu đều được bao trọn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-menh-ta-nhuong-so-nguoi-khong-nhan-noi/3031674/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.