Tô Khinh Hào run run bước vào gian phòng đã đầy ắp những con người. Tiếng than khóc rấm rức, tiếng hít thở khó nhọc, đâu đó vài tiếng mắng chửi căm hận cũng the thé vang lên.
Tô Khinh Hào bước đến đầu giường, Tô Bích Dao như một cái xác không có chỗ nào lành lặn mắt nhắm nghiền. Nhìn qua có thể thấy gân tay đã bị cắt, người cũng có những vết thương nghiêm trọng.
Đại phu chẩn đoán băng bó cho Tô Bích Dao lắc đầu, giọng điệu tiếc nuối: “Phế rồi, với vết thương này chắc khó mà tỉnh lại.”
Mắt Tô khinh Hào nổi lên tia thị huyết, đưa tay ra muốn chạm vào Tô Bích Dao, sau đó rụt lại, lồng ngực chứa đựng cơn giận phập phồng cắn nuốt cả cơ thể.
Ông ta quay sang đám môn đồ, gầm lên:
“Là ai?”
Một đệ tử tiến lên, cúi đầu, giọng nói có mấy phần run rẩy: “Bẩm… bẩm sư phụ, theo điều tra được sáng nay sư tỷ đã đánh nhau với Hà Hi quận chúa.”
“Hà Hi?” Tô Khinh Hào lặp lại, cả giọng nói và âm điệu đã nhuốm mấy phần thị huyết tàn nhẫn.
“Dạ. Hà Hi là Vĩnh An vương phi mới được tứ hôn, thời gian nữa sẽ thành hôn cùng Đại sư huynh. Nghe đâu là người chữa lành chân cho huynh ấy.”
“Hà Hi…” Tô Khinh Hào nở nụ cười giết chóc. “Bắt nó về đây, ta phải cho nó chịu hết thảy đau khổ mà Bích Dao đang hứng chịu.”
***
Hà Hi quay lại Triều Âm Các, nghe Hạ Ngân bảo Tôn Triều Quân đang đến phủ Vĩnh An vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-menh-ta-nhuong-so-nguoi-khong-nhan-noi/3031664/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.