Thời gian cứ thế trôi qua, Lâm Uyển Vân ở vị trí hoàng hậu, đứng trên đầu sóng ngọn gió, một mình chiến đấu với những nữ nhân tâm cơ không chút thua kém mình.
Có một lần, Tôn Triều Ân say bí tỉ đến tìm nàng ta, sau một màn dày vò ân ái, nàng ta thấy đáy mắt hắn là những tia sầu muộn cùng giằng xé.
Hắn vuốt lên ấn ký phượng mệnh trên trán nàng ta, thủ thỉ:
“Vì sao? Rõ ràng ta không thể có nàng, mà tâm lại không thể không nghĩ đến nàng.”
“Nàng” ở đây, không ai khác, chính là nữ nhân kia.
Lòng Lâm Uyển Vân nguội lạnh, qua một thời gian tranh đấu vì một người không còn yêu mình, nàng ta đã quá mệt mỏi rồi. Địa ngục nhân gian chính là hoàng cung này. Nữ nhân hậu cung, nếu không có sủng ái, không có sự chở che từ người đàn ông nắm quyền sinh sát, chính là vạn kiếp bất phục không thể quay đầu.
Lâm Uyển Vân đã hoàn toàn không còn đường thoát.
Nàng ta thân là hoàng hậu, các viện lạnh lẽo cô đơn. Mắt điếc tai ngơ liên tục nghe tin hoàng đế ân sủng nữ nhân khác, họ liên tục hoài thai, mà bản thân đã bị hãm hại không còn khả năng làm mẹ.
Uất ức dồn nén, nàng ta thét gào, nhưng chỉ nhận được những câu lạnh lẽo: “Vị trí hoàng hậu của ngươi hoàn toàn vì Lâm gia mà có, ngươi nên biết điều sống trong sự che chở này.”
Lâm Uyển Vân không ngờ, có một ngày Hậu vị lại dày vò con người ta như vậy, biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-menh-ta-nhuong-so-nguoi-khong-nhan-noi/3031644/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.