Lại nói, hai người ném cục diện rối rắm cho Lam Cẩn thu dọn xong liền quay xe nhàn nhã về cung, Phượng Ly Thiên vì mới sáng sớm đã bị Hoàng hậu đánh thức còn phải đánh nhau một trận tiêu hao rất nhiều thể lực, rốt cuộc không chịu nổi nữa, nằm lên đùi ca ca ngủ khò khò.
“Thiên nhi, xe ngựa đến nơi rồi, về điện Bàn Long hẵng ngủ tiếp.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhẹ giọng gọi đệ đệ, vốn định trực tiếp ôm hắn quăng lên giường, chỉ là chân bị đè nặng, không dùng sức được, chỉ phải gọi hắn dậy.
“Hư……” Phượng Ly Thiên rên khẽ một tiếng, chậm rãi nâng thân trên dậy, tội nghiệp nhìn ca ca.
Nhìn cái vẻ mặt đáng yêu đó của hắn, Hiên Viên Cẩm Mặc không khỏi vươn tay nhéo nhéo hai má hắn: “Đi thôi, không phải ngươi đói bụng sao?”
“Ca ca……” Phượng Ly Thiên cắn cắn môi, nắm lấy ngón trỏ của ca ca ca, “Ta đi không nổi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc tưởng là hắn làm nũng, búng lên đầu hắn mấy cái: “Được rồi được rồi, vậy ca ca bế ngươi đi.” Nói xong liền vươn tay kéo hắn, Phượng Ly Thiên tức thì nhích lại gần, ôm cổ ca ca không buông tay. Hiên Viên Cẩm Mặc bật cười bất đắc dĩ, cúi người bế hắn xuống xe ngựa.
“Hoàng Thượng, nóc nhà điện Bàn Long hư hại nghiêm trọng, ngài định nghỉ lại Thiên điện hay di giá đến nơi khác?” Đức Phúc đã tỉnh lại khôi phục bộ dáng thần thái xán lán như xưa, sắp xếp chuyện trong cung đâu vào đấy.
Hiên Viên Cẩm Mặc thả người trong lòng xuống, nhíu nhíu mày, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ly-thien/1333414/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.