Gió núi gào khóc bên tai, hàn khí lạnh băng dọc theo kẽ xương, xông thẳng vào trong người, lạnh quá, đau quá, ý thức dần rời xa, trong lúc mơ hồ hình như cả người bị một cỗ sức mạnh cường đại giữ lấy, tốc độ rơi xuống chậm lại. Hiên Viên Cẩm Mặc cố sức mở mắt ra, mí mắt lại như nặng ngàn cân, lần nữa khép chặt, trong thoáng chốc y chỉ thấy được một đôi mắt phượng yêu dã.
Thiên nhi, là ngươi sao? Vì sao ta không cảm nhận được khí tức của ngươi, ta đã chết rồi sao?
“Mặc!” Nhìn thấy sư phụ ôm Hiên Viên Cẩm Mặc nhẹ nhàng lướt tới, Phượng Ly Thiên vội chạy đến đón, nhưng kẻ khắp người đầy thương tích chỉ chạy hai bước thôi cũng đã té ngã.
“Cẩn thận!” Hiên Viên Triệt ở phía sau giữ thắt lưng hắn lại, lúc này Phượng Thanh Tuyệt cũng nhảy lên đài trúc.
“Mặc, Mặc….” Bất chấp miệng vết thương vỡ ra đau đớn.
Phượng Ly Thiên khẩn trương chạy qua, theo Phượng Thanh Tuyệt đi vào phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Hiên Viên Triệt hỏi Phượng Thanh Tuyệt.
“Tự hắn nhảy xuống, lúc đón được thì đã không còn ý thức.” Phượng Thanh Tuyệt ngồi trước bàn trà trúc nhàn nhã uống trà, bày ra bộ dáng chẳng liên quan đến mình.
“Bị phong hàn nghiêm trọng, chắc là bị gió lớn trên núi làm nhiễm lạnh.” Hiên Viên Triệt thu lại tay bắt mạch, nói với Mộc Miên Hoa, “Miên Hoa, đi nấu chút thuốc khu hàn mang tới đây.”
“A, dạ.” Mộc Miên Hoa thầm siết chặt nắm tay, cho dù không truyền tin cho y, y vẫn có thể tự mình tìm tới đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ly-thien/1333405/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.