Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, còn chưa chờ Thái thượng hoàng ra quyết định với chuyện tối qua, trên triều định lại truyền đến một tin tức kinh hoàng. Tướng quân Diêu Trường Thanh nửa tháng trước được Hoàng thượng phái đi tu sửa sông Huyền Lăng, thuận lợi đến được bảy quận phượng Bắc, dẫn dắt hai vạn quân Thanh doanh nhắm tới sông Huyền Lăng, giữa đường lại đột nhiên biến mất, đứt liên lạc với triều đình.
“Hai vạn đại quân sao có thể bỗng dưng biến mất?” Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi nghiêm trên long ỷ, mày đẹp hơi nhíu lại, trong đôi mắt thâm trầm đã dấy lên lửa giận.
“Hồi Hoàng Thượng,” Binh bộ Thượng Thư quỳ trước điện khó xử nói, “Diêu Trường Thanh dẫn theo Thanh doanh thẳng hướng sông Huyền Lăng, lúc đi ngang qua núi Thiên Hàn lại đột nhiên mất liên lạc với bên ngoài, thần đã phái người tìm kiếm nhưng lại không thu hoạch được gì, giống như……”
“Giống như cái gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc không kiên nhẫn nói.
“Giống như đột nhiên biến mất vậy.” Binh bộ Thượng Thư nói xong liền cúi đầu không dám nhìn người ngồi trên ngôi cao kia nữa.
“Hừ, không phải là Diêu Trường Thanh tự lập dong binh chiếm núi xưng vương rồi đó chứ?” Hổ Uy tướng quân nhanh mồm nhanh miệng nói.
“Thần đã từng nói cái tên Diêu Trường Thanh này không đáng tin rồi mà.” Phó tướng Thượng Quan Việt dưới trướng Hổ Uy tướng quân pha thêm vài phần chê cười mỉa mai. Thượng Quan Việt là đứa con thứ ba của Thừa tướng, cũng chính là tam cữu trên danh nghĩa của Hiên Viên Cẩm Mặc.
Vốn dĩ, phái binh trị thủy là chủ ý không tệ, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng có ý thử nghiệm, mượn việc này chậm rãi tiến hành cải cách những quy củ rập khuôn, chỉ là vừa bắt đầu đã gặp phải chuyện như vậy, thật khiến người ta tức giận. Trong triều, những người vốn phản đối chuyện này đã âm thầm mừng rỡ, Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn lướt qua quần thần, ánh mắt thâm trầm khó dò mang theo uy áp đế vương, mọi người lập tức nín thở không dám lên tiếng.
Ngự Thư phòng.
“Si Mị, có tin tức gì không?” Hiên Viên Cẩm Mặc buông bút son, nhìn người áo xám trước mặt.
“Hồi Hoàng Thượng, xung quanh núi Thiên Hàn vẫn chưa có động tĩnh gì khác thường, sơn đạo đại quân có thể đi qua chẳng thấy có manh mối gì, phần giữa núi lại bị tuyết đóng quanh năm, dù là ngày hè nòng bức cũng sẽ có bão tuyết, không thể có người sống. Mật thám theo bên cạnh Diêu Trường Thanh cũng đã mất liên lạc.” Si Mị đột nhiên quỳ xuống, “Si Mị thất trách, xin Hoàng Thượng trách phạt.”
“Lập tức phái người đi thăm dò.” Hiên Viên Cẩm Mặc mím môi, trầm mặc một lát mới nói, “Mặt khác, cẩn thận điều tra tình hình trước khi Diêu Trường Thanh xuất phát và những người hắn từng tiếp xúc.”
“Dạ.” Si Mị lui xuống.
Hiên Viên Cẩm Mặc cúi đầu tiếp tục xem tấu chương trong tay, nhìn được vài vòng, hàng mi đẹp dần cau lại, hừ lạnh một tiếng, vung tay ném tấu chương ra ngoài.
“Bộp!” Tấu chương nện trên thân cột rồng vàng phát ra tiếng trầm đục, một bàn tay thon dài nhặt nó lên, tùy ý nhìn lướt qua, cánh môi mỏng nhếch lên nụ cười trào phúng, tấu chương được bọc bằng gấm trong lòng bàn tay trắng nõn chậm rãi hóa thành tro tàn.
“Sao ngươi lại đốt nó?” Hiên Viên Cẩm Mặc trừng mắt nhìn người mặc hoa phục nguyệt sắc.
“Nó chọc giận ngươi mà.” Phượng Ly Thiên vô tội nói, phủi phủi tro tàn trong tay, nhảy lên đài cao đặt long ỷ, cùng Hoàng thượng chen chúc trên một cái ghế. Nếu ở nước người ta, Vương gia mà nhảy lên long ỷ không chừng sẽ bị Hoàng thượng xử quyết ngay lập tức, nhưng đến chỗ của Thương Huyền đế thì cũng chỉ còn lại cưng chiều và nụ cười bất đắc dĩ mà thôi.
“Phe phái Thừa tướng vốn phản đối cải cách, nay Thanh doanh xảy ra vấn đề, kế hoạch kế tiếp lại càng không dễ tiến hành. Vốn định chờ xong chuyện sông Huyền Lăng sẽ bắt tay vào vấn đề thương thuế, giờ xem ra……” Y cố ý chấp nhận ý kiến của Diêu Trường Thanh là vì muốn thay đổi hiện trạng bất thay bất biến theo quy tắc cũ trong triều, từ trước tới nay cải cách luôn là chuyện không hề dễ dàng, cho nên phải làm từng chút một, nay xuất sư bất lợi, phía sông Huyền Lăng còn phải phái người khác đến làm, thực hiện hai lần sẽ hao phí rất lớn, hơn nữa thời gian cũng rất cấp bách, nghĩ đến đó, Hiên Viên Cẩm Mặc có thể nào không phiền não?
Phượng Ly Thiên nâng tay xoa nhẹ lên đôi mày khẽ nhíu của Hiên Viên Cẩm Mặc: “Đừng gấp, chuyện gì cũng phải giải quyết từ từ, ta đã phái người điều tra khu vực núi Thiên Hàn, chuyện này hình như có liên quan đến người giang hồ.”
“Có ý gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng đầu nhìn hắn, quân đội triều đình mất tích, thì có liên quan gì đến người giang hồ?
Phượng Ly Thiên rũ mi, khóe miệng nhếch thành nụ cười lạnh. “Kỳ thật, Hàn Cốc ở tại núi Thiên Hàn.”
Vị trí của Hàn Cốc chỉ có mỗi đời cung chủ Phượng Cung mới biết, chỉ là Hàn Cốc trước nay không hỏi thế sự nay lại nhúng tay vào chuyện giang hồ, thậm chí lúc trước còn liên thủ với dư nghiệt tiền triều bắt cóc Mặc, như vậy quy củ “Chớ quấy rầy Hàn Cốc thanh u” cũng trở thành phế thãi.
Hiên Viên Cẩm Mặc mở to đôi mắt xinh đẹp, cánh môi cong cong dụ hoặc con sói đuôi to nào đó, vì thế, Phượng Ly Thiên nghiêng tới trước, dùng môi mình dán lên làn da mềm mại phiếm ánh sáng khỏe mạnh kia: “Nửa tháng trước ta bảo Lam Cẩn thả ra tin tức bản bí tịch Lưu Hỏa đã biến mất trên giang hồ, ngươi nói xem hai chuyện này có liên quan gì không?”
Bị hai cánh môi kia làm nhột, Hiên Viên Cẩm Mặc lại không mấy để ý, chỉ rũ mi tự hỏi, nếu việc này có liên quan đến Hàn Cốc, như vậy có phải chứng tỏ đám dư nghiệt Lâu Dạ Minh kia còn chưa diệt hết hay không? Vì sao Hàn Cốc luôn không hỏi thế sự lại ra tay giúp chúng?
Phượng Ly Thiên bất mãn bĩu môi, nheo lại mắt phượng, vươn móng vuốt, lưu loát đẩy ra vạt long bào, thuận thế trượt vào trong áo, xoa lên cơ ngực có tính đàn hồi vô cùng tốt kia.
“Ưm…… tên khốn, ngươi làm cái gì đó?” Hiên Viên Cẩm Mặc phục hồi tinh thần, muốn lôi cái móng vuốt xấu xa kia ra.
Phượng Ly Thiên há mồm ngậm lấy vành tai vừa đưa đến bên miệng, hàm hồ nói: “Xem tấu chương quá mệt mỏi, chúng ta thả lỏng chút đi.”
“Ưm…… Hôm nay bề bộn nhiều việc…… Không…… A……”
“Mặc, sắp vào rồi nha.”
“Khốn kiếp…… A a…… ư……”
Ngón tay khớp xương rõ ràng bấu chặt vào hoa phục nguyệt sắc, tạo ra mấy vết hằn thật sâu trên phần lưng áo thêu rồng bạc tám móng thuộc về thân vương. Hoàng Thượng cần chính yêu dân cứ vậy mà bị Vương gia mưu đồ bất chính tử hình ngay trên long ỷ.
“Thái thượng hoàng, ngài không thể vào.” Ngụy Nham cung kính đứng trước điện.
“Ngươi nói cái gì, quả nhân thoái vị rồi thì không có tư cách bước vào Ngự Thư phòng sao?” Hiên Viên Ấp lạnh lùng nói, Ngụy Nham sợ tới mức quỳ xuống, tối hôm qua hắn bị Thái Hậu buộc đi tìm Hoàng Thượng và Vương gia về, Hoàng Thượng còn chưa rảnh xử lý hắn, ngàn vạn lần không thể để tái phạm sai lầm nữa, hắn phải để Hoàng Thượng tin rằng hắn đứng về phía Hoàng Thượng.
“Thái thượng hoàng bớt giận, Hoàng Thượng đã dặn không được để bất cứ ai bước vào Ngự Thư phòng, nô tài không dám kháng chỉ.”
Hiên Viên Ấp nhíu mày, không được để bất cứ ai bước vào? Ngài nhấc chân muốn xông vào, nhưng đi được nửa bước thứ hai lại do dự. Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ Thái thượng hoàng liền xem nhẹ ý chỉ Hoàng thượng, điều này có ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của Hoàng đế, thậm chí sẽ khiến người khác cho rằng Hoàng thượng chỉ là con rối, cho nên ngài đành từ bỏ ý định, sau đó vẫy tay với Đức Phúc đứng trước cửa: “Đi vào thông báo.”
“Dạ.” Đức Phúc cung kính đáp, trong lòng lại không ngừng kêu khổ, tại sao lại bảo ông làm chuyện này chứ hả, sẽ bị Phượng vương lăng trì đó a a.
“Dừng…… dừng lại…… phụ hoàng ở…… ngoài…… ư……” Bởi vì long ỷ khá hẹp, Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ có thể ôm cổ Phượng Ly Thiên tránh để mình đụng vào tay vịn vàng ròng kia, động tác kịch liệt khiến giọng y đứt quãng mang theo tiếng thở dốc ái muội.
Phượng Ly Thiên nhíu nhíu mày, dùng sức đỉnh tới, khiến Hiên Viên Cẩm Mặc kinh hô một tiếng. Y cắn chặt môi ngừng tiếng rên, tức giận trừng mắt nhìn cái tên trên người mình, nhận được lại là những cái va chạm còn mạnh mẽ hơn nữa, khiến cho y không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể liều mạng nhịn xuống tiếng rên rỉ. Nhìn thân thể trong lòng, vân da cân xứng phủ kín lớp mồ hôi mỏng, phiếm lên ánh kim nhàn nhạt, gương mặt tuấn mỹ bởi vì vận động kịch liệt mà ửng lên màu hồng mê người, hàng mi xinh đẹp lại bởi vì ẩn nhẫn mà nhíu lại, vẻ mặt vừa như khổ sở lại vừa như vui thích kia khiến Phượng Ly Thiên huyết mạch sôi trào.
Ôm chặt lấy thân thể run rẩy trong lòng, Phượng Ly Thiên nhẹ nhàng hôn lên mái tóc rối thấm mồ hôi của y, chậm rãi giúp người tạm thời không còn sức lực mặc quần áo vào. Nhìn cái bóng Đức Phúc ánh trên cửa, Hiên Viên Cẩm Mặc nhận mệnh tựa vào ngực hắn mặc cho hắn bài bố.
Lúc Hiên Viên Ấp bước vào liền thấy một mình Hoàng thượng đang ngồi đoan chính trên long ỷ, nét mặt nghiêm túc phê duyệt tấu chương. Ngài hồ nghi quan sát xung quanh, nhưng chẳng phát hiện được gì.
Hiên Viên Cẩm Mặc ho nhẹ một tiếng: “Phụ hoàng, có việc sao?”
Mùi xạ hương nam tính trong phòng còn chưa tán đi hết, Hiên Viên Ấp xanh mặt ngồi trên ghế, ngài tất nhiên biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì: “Quả nhân nghe nói Thanh doanh đã xảy ra chuyện.”
“Vâng.” Hiên Viên Cẩm Mặc buông bút son trong tay, chờ phụ hoàng nói tiếp.
“Vùng lân cận bảy quận phương Bắc gần với đại mạc phía Bắc, năm trước đại tuyết, Hung Nô thiếu thực vật, một mực tìm thời cơ ra tay, hiện giờ Thanh doanh mất tích, sông Huyền Lăng lại cần tu sửa gấp, những chuyện đó ngươi đều biết chứ?”
“Nhi thần biết.” Hiên Viên Cẩm Mặc thản nhiên nhìn sang, hiển nhiên việc Thái thượng hoàng muốn nói không phải việc đó.
Trầm mặc một hồi, Hiên Viên Ấp mới thở dài nói: “Phụ hoàng hy vọng, chuyện lần này có thể giao cho Cẩm Thiên giải quyết.”
“Thiên nhi?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, dùng khóe mắt lén liếc nhìn cái tên đang nhàn nhã ngồi trên xà nhà, quả thực theo tình hình trước mắt, phía sau chuyện này không chừng còn cất giấu bí mật kinh thiên gì đó, dính dáng tới ân oán giang hồ, giao cho đại thần bình thường đi làm xác thực không ổn lắm, để Phượng Ly Thiên đi là thích hợp nhất, nhưng mà… “Nội lực của Thiên nhi chưa khôi phục, để hắn rời khỏi Hoàng cung sẽ rất nguy hiểm.”
“Cũng không phải bảo hắn dùng thân phận cung chủ Phượng Cung ra ngoài, hắn là Trấn Quốc thân vương, không phải Vương gia nhàn tản. Cho dù không có võ công cái thế cũng có thể huy động một nửa giang sơn, một người vô công vô lao như hắn lại chiếm vị trí nhất phẩm thân vương, ngươi xem đây là vì hắn đi được không?” Hiên Viên Ấp đối diện với Hiên Viên Cẩm Mặc thật lâu, cuối cùng mới thở dài một tiếng, phất tay áo mà đi.
Hiên Viên Cẩm Mặc rũ mi, lời này của phụ hoàng đích xác là cho thấy suy nghĩ của ông ấy và mẫu hậu, đó là muốn tách bọn họ ra, để bọn họ đều tự bình tĩnh một đoạn thời gian. Y nhếch môi cười khổ, việc này vốn không phải là xúc động nhất thời, sao có thể vì bị tách ra mà buông tay nhau?
Y lại cầm mật chiết về tin tức giang hồ lên xem. Lý do mà phụ hoàng đưa ra khiến người ta không thể bàn cãi, nhưng nghĩ đến việc vừa nhận rõ tâm ý của nhau chưa được bao lâu lại phải cách xa, y vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Ta cảm thấy chủ ý này không tệ, vừa lúc ta cũng chuẩn bị đến núi Thiên Hàn.” Phượng Ly Thiên từ trên xà nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, bên môi treo lên nụ cười nhạt thờ ơ.
Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi buông mật chiết trong tay, đi đến trước mặt hắn: “Xem ra Nghi trượng của ngươi đã ở đâu đó chờ ngươi rồi, như vậy vi huynh sẽ không kéo dài, ngày mai ngươi lập tức xuất phát đi.”
Phượng Ly Thiên nhướn mày: “Thần đệ tuân chỉ.”
Hiên Viên Cẩm Mặc hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Phượng Ly Thiên mím môi cười trộm, nhìn cũng không nhìn đã vươn tay ra, ôm lấy cái tên không được tự nhiên nào đó: “Nhưng mà thần đệ muốn mang theo một thứ trong cung mới an tâm rời đi.”
“Cái gì?”
“Tắm rửa xong mới cho ngươi biết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.