Phượng Ly Thiên ngẩn người, chậm rãi vươn tay ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc, mắt phượng yêu dã cong thành độ cong mê người, âm thanh bởi vì kích động mà có chút run rẩy: “…… Ca ca……” 
Thân người Hiên Viên Cẩm Mặc bỗng run lên, đưa tay đẩy Phượng Ly Thiên ra, đôi mắt xinh đẹp mở to, cứng đờ nhìn người trước mặt, đây là Hiên Viên Cẩm Thiên – đệ đệ của y, là Hiên Viên Cẩm Thiên – đệ đệ ruột cùng cha cùng mẹ với y! Vậy, còn Ly Thiên thì sao? Người cùng y cùng giường chung gối, triền miên dây dưa kia thì sao? Bọn họ có khác gì Hiên Viên Cẩm Lâm? Bọn họ cũng đã gây ra chuyện nghịch lý nghịch thiên…… 
Nhìn sự kinh nghi bất định trong mắt người nọ, Phượng Ly Thiên dằn xuống đau đớn trong lòng, nhẹ nhàng mỉm cười, hai tay đặt lên vai Hiên Viên Cẩm Mặc, như muốn dỗ dành y: “Mặc, như vậy không phải rất tốt sao? Trên thế gian này không còn ai có quan hệ thân thiết hơn chúng ta nữa.” 
“Không……” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, khổ sở nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu, gian nan nói: “Ngươi biết rõ ta là ca ca của ngươi, ngươi…… sao có thể…… A……” Một cơn đau nhức bỗng từ ngực nhanh chóng lan đến từ chi bách hài, Hiên Viên Cẩm Mặc khổ sở ngâm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngã người về phía sau. 
“Mặc!” Phượng Ly Thiên vội ôm lấy người đã hôm mê, xé rách y phục của y, chỉ thấy chưởng ấn xanh tím trên ngực kia đã bắt đầu nhanh chóng khuếch tán, gặm nhấm làn da màu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ly-thien/1333372/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.