Ban đêm, Lộc Minh Sơn Trang chìm trong tĩnh lặng, ánh đuốc tuần tra càng nổi bật trong sân viện thâm u. Cả tòa sơn trang được xây giữa sườn núi, dựa lưng vào một vách đá dựng đứng, bốn phía là núi rừng xanh um tươi tốt, ngẫu nhiên sẽ có tiếng chim đơn độc vọng ra trong rừng, tăng thêm cho màn đêm vài phần tiêu điều.
Cây cối Giang Nam đến mùa đông sẽ không rụng lá, dưới lớp lớp rừng rậm che chắn, vô số cao thủ Phượng Cung mặc y phục dạ hành vô thanh vô tức nhanh chóng lao tới. Phượng Ly Thiên đứng trên một gốc cây ngô đồng cao lớn, lẳng lặng chờ đợi, bóng dáng đen tuyền yên lặng hòa thành một thể cùng màn đêm tĩnh mịch, ánh mắt lưu chuyển kim quang khiến hắn trong như một con dã thú ẩn nấp giữa chốn rừng rậm, chỉ còn chờ khoảnh khắc con mồi xuất hiện.
Một cái bóng như ma quỷ từ trong rừng chạy ra, nhảy lên chạc cây Phượng Ly Thiên đang đứng, con ngươi bích sắc dưới ánh trăng phát ra màu xanh quỷ dị, chính là Bích Khung đi trước dò đường, hắn nói khẽ: “Chủ nhận, Lộc Minh Sơn Trang chỉ có một cửa, xung quanh đều là tường đá cao hai trượng, hiện tại Cực Hàn song tuyệt đều đang canh giữ ở cửa chính. Phía tây là vách đá, có rất nhiều thạch thất dùng để trừng phạt cao thủ phạm lỗi, theo ngu kiến của thuộc hạ, điện hạ rất có thể bị nhốt ở một trong những gian thạch thất đó.”
Phượng Ly Thiên khẽ gật đầu, Âu Dương Hải thật xem hắn là một thế hệ tông sư thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ly-thien/1333369/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.