Gần đây, tin tức về việc Thái tử bị tàn tật cứ không chân mà chạy, trên phố đầy ắp tin đồn Thái tử đã bị phế.
Mà đối với võ lâm nhân sĩ, triều đình do ai nắm giữ vốn dĩ không quan trọng, điều bọn họ chú ý là việc trang viên của Âu Dương thế gia ở ngoài thành bị tập kích. Âu Dương Hải tuyên bố, tuy rằng thương vong không nặng, nhưng nhất định phải bắt Phượng Cung nợ máu trả máu. Nhưng, chỉ là một câu thoái thác ngoài miệng, có mấy ai tin tưởng chứ? Âu Dương thế gia khẩn cấp rút nhân thủ ở kinh đô về, Âu Dương Hải cũng bị bức phải trở về Giang Nam. Trên đời không bức tường nào không lọt gió, rất nhanh, tin tức trang viên quan trọng nhất của Âu Dương thế gia ở kinh đô bị Phượng Cung diệt sạch đã lan rộng toàn bộ võ lâm, hiệu quả của việc này rất rõ, ít nhất gần nhất không còn xảy ra chuyện khiêu khích thế lực Phượng Cung nữa.
“Muốn Phượng Cung nợ máu trả máu?” Phượng Ly Thiên ngồi trong đình Vãn Phong ở ngoài thành, nhướn mày nhìn Lam Cẩn ngồi đối diện.
Lam Cẩn bóp nát giấy truyền tin do Thiên Cơ Các đưa tới, nâng tay rót đầy ly rượu của Phượng Ly Thiên, khuôn mặt lạnh lùng mang theo vài phần ngưng trọng: “Ly Thiên, ta cảm thấy chuyện Mạc Sầu Các……”
“Suỵt……” Ngón tay thon dài đặt trước cánh môi mỏng mang theo ý cười, “Hôm nay chúng ta tới đây ngắm lá, không nói mấy việc đó.” Phượng Ly Thiên cười cầm ly rượu lên, nhìn lá đỏ khắp núi, kim quang lưu chuyển trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ly-thien/1333347/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.