Phượng Ly Thiên đứng trong bóng tối, mặt không chút cảm xúc nhìn bóng dáng Thượng Quan Nhan biến mất trong tầm nhìn. Khuôn mặt nữ nhân đã mơ hồ trong trí nhớ này, là mẫu thân hắn. 
Mẫu thân, sao? Khóe miệng nhếch lên một độ cong băng lãnh, khát vọng đối với tình thương của mẹ đã bị hắn chôn sâu dưới đáy vực khi bước lên núi Phượng Hoàng từ mười hai năm trước, đối với Thượng Quan Nhan, có lẽ hắn còn tồn tại chút cảm kích hoặc chút quan tâm, nhưng tuyệt đối không hề có thứ gọi là nhớ nhung. Bây giờ còn chưa thể nhìn nhận nàng. Trong mắt Phượng Ly Thiên, cho dù nàng là mẫu thân hắn, thì vẫn là người không thế tin tưởng. 
Mũi chân điểm nhẹ, phảng phất như một mũi tên nhọn đen kịt xé gió lao đi, biến mất trong màn đêm, không lưu chút dấu vết. 
Nhẹ nhàng nhảy lên nóc Tri Vị Trai, phát hiện cửa sổ đang mở ra, Phượng Ly Thiên nhướn mày, rút ra một thanh chủy thủ, nhanh chóng nhảy vào trong, vận chân khí vào tay trái, chính xác đánh bay ám khí trực diện mà đến, sau đó lập tức nghiêng người nhảy ra ba bước, “Đinh” một tiếng, chủy thủ ma sát cùng thân kiếm vươn ra từ chỗ tới. Phượng Ly Thiên nhếch khóe môi, tay trái biến từ chưởng thành quyền đánh tới người cầm kiếm, khi đối phương đưa tay đón đỡ, bàn tay vốn nắm chặt thành quyền đột nhiên vươn thành những ngón tay thon dài, lưỡi đao mỏng ở đầu ngón tay phiếm lên hàn quang dưới ánh trăng, nếu đối chưởng với người nọ, chỉ đao mang theo nội lực 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ly-thien/1333333/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.