Sáng hôm sau, Phượng Ly Thiên theo thói quen đã dậy từ sớm, mặt trời còn chưa hoàn toàn nhô lên, chỉ có một tia nắng thanh lãnh rọi vào, điểm lên nhiều vết sáng trên lông mi của Hiên Viên Cẩm Mặc. Một tay chống đầu, chậm rãi nghiêng qua, hơi thở nhẹ nhàng thanh mát phả vào mặt Phượng Ly Thiên, ngứa, ấm áp, sống động như thế, khiến hắn nhịn không được nhếch lên khóe miệng, cười hệt như một con mèo trộm cá. 
Hàng mi mang theo vầng sáng run rẩy, chậm rãi mở ra, hé lộ đôi mắt thâm thúy u lượng tựa như hắc diệu thạch, mơ mơ màng màng rồi dần có tiêu cự, bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt tuấn tú phòng đại. Nhanh chóng vươn tay đẩy khuôn mặt kia ra, xoay người ngồi dậy, nhìn Phượng Ly Thiên vô tội xoa cái mũi, nhíu mi nói: “Vừa rồi ngươi định làm gì?” 
“Xem thử ngươi có thức chưa.” Phượng Ly Thiên ngồi dậy, chăn mỏng cũng theo đó rơi xuống, lộ ra thân thể không có sẹo lồi, phiếm lên màu sắc khỏe mạnh, mặt trời đúng lúc xuất hiện, một chùm sáng ấm áp rọi vào trong phòng, chiếu lên xương quai xanh duyên dáng kia. 
Hiên Viên Cẩm Mặc không chút động dung vì sắc đẹp mà nhấc chân xuống giường, quăng tới một bộ y phục: “Mặc trung y vào!” 
Có lẽ vì ánh nắng hôm nay phá lệ ấm á[, Phượng Ly Thiên cảm thấy tai của Hiên Viên Cẩm Mặc cũng bị ánh mặt trời làm nhiễm lên sắc đỏ ấm áp, nhẹ giọng cười cười: “Ta cũng là nam nhân, ngươi thẹn thùng cái gì?” 
“Nói bậy!” Hiên Viên Cẩm Mặc cả giận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ly-thien/1333323/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.