Ánh trăng bắt đầu ẩn lui, hắc ám trước bình minh bắt đầu thổi quét đại địa.
Phục quân do Thiết Thạch Khoan suất lĩnh sớm đã biến mất không thấy tăm hơi tróng bóng đêm. Hoắc Sơn suất lĩnh "trốn quân" bắt đầu bối rối đánh lung tung ròi khỏi Đồng Xuyên thành. Trận chiến thảm thiết trên chiến đường, sau hai khắc đã kết thúc với sự chiến thắng của Viêm Sa quân.
"Điện hạ, quân địch đã bại trận, đi chạy trốn theo hướng Thiên Nhất môn" Một tên phó tướng chạy đến trước mặt Cảnh Vương, lau mồ hôi trên mặt – trong hai khắc chiến đấu trên đường, hắn còn chưa có cơ hội đối diện một tên địch quân nào, nhưng hắn bị mấy chục vạn quân vây quanh cũng đủ để đầu chảy đầy mồ hôi. Thật vất vả trận chiến mới chấm dứt, trong lòng hắn sớm đã nghẹn khuất đên mức mắng hai từ 'má nó'. Trận chiến trên đường này quá mức chật hẹp, hắn không có khí lực cư nhiên bị chính đại quân của mình ngăn trở, hắn một tên địch quân cũng chưa giết được, thật sự bực tức, nay đang chờ Cảnh vương điện hạ ra lệnh một tiếng, liền truy kích, truy sát đối phương đến một mảnh giáp cũng không lui lại.
Cảnh vương nhẹ nhàng nhíu chân mày, tuy rằng trong lòng sớm quyết định đi truy kích, nhưng nay ở trước mặt Dương Đỉnh Du hắn vẫn muốn bày ra tư thế của một tướng lãnh có mưu trí, mở miệng hỏi: "Quân địch đang lui lại hay là chạy tán loạn? là tình huống gì?"
"Hồi bẩm điện hạ, đối phương đang chạy loạn, đại bộ phận của quân địch trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-linh-ky/1424162/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.