Chương trước
Chương sau
"Công tử gia, bên các vị phu nhân đã đắc thủ. Đi thôi!" Tất Quyền Ngọc đi trên đường Vĩnh An, xa xa đã thấy Ngự Thư phòng. Ba người nhìn chằm chằm nàng vẫn luôn theo dõi nàng, mà bên tai Tất Quyền Ngọc rõ ràng truyền đến thanh am của Mộ Trường Sinh. Ngay lúc giọng nói này nháy mắt được truyền ra, Tất Quyền Ngọc liền đoán được Mộ Trường Sinh ở bên sườn trái của nàng, nhanh chóng tới gần tên Ảnh Diện ở bên trái, nhanh như điện quang tỏa thạch, tên Ảnh Diện bất ngờ không kịp phòng bị liền bị Mộ Trường Sinh bắt.
Mà đồng thời, Tất Quyền Ngọc cũng xuất chiêu dũng mãnh tấn công phía bên phải, tên Ảnh Diện đang ẩn nấp tại một nơi bí ẩn gần đó căn bản không nghĩ tới Tất Quyền Ngọc đã phát hiện ra vị trí của hắn, hơn nữa còn bạo phát tấn công - phải biết rằng, trong cảm nhân của Ảnh Diện cảm nhân được Tất Quyền Ngọc không phải đang sợ.
Làm sao nghĩ hắn là cao thủ như vậy, có thể che dấu sát khí một cách hoàn hảo, phẫn trư ăn thịt hổ, một cái phi đến của Tất Quyền Ngọc đã đoạt lấy được tiên cơ. Viêm Phượng thương trên lưng được hắn lấy xuống, nhắm tới tên Ảnh Diện ở dưới mái hiên mà mãnh liệt tấn công...
Ảnh Diện kia có đeo một cái mặt nạ mông(???),trên đỉnh đầu có đeo phát cô nhân* đầu rắn. Bất ngờ không kịp đề phòng, bị một thương của Tất Quyền Ngọc đâm thủng vai phải, phù một tiếng từ trên mái hiên rớt xuống.
*đồ dùng để cố định tóc.
Tên Ảnh Diện bên phía Tất Quyền Ngọc thấy tình thế không ổn liền đưa tay vào miệng thổi một tiếng 'rít', sau đó cầm đoản kiếm tấn công Tất Quyền Ngọc.
Chính là hắn chưa kịp tới gần Tất Quyền Ngọc đã bị Mộ Trường Sinh bên cạnh cản lại - lúc này hắn mới phát hiện bên cạnh hắn vẫn còn một người nữa, nhưng cư nhiên một chút cảm giác hắn của không có, nói cách khác, võ công của người này cao hơn hắn rất nhiều.
Rõ ràng, tên Ảnh Diện này cảm thấy đấu với đại hán cầm đao xông tới này không có nửa phần nắm chắc, cho nên cũng không quan Mộ Trường Sinh đang bổ tới một đao mà dùng toàn lực thi triển thân pháp đánh tới Tất Quyền Ngọc đang thu thương.
Tất Quyền Ngọc chỉ cảm thấy sau lưng nàng có một trận cuồng phong đột kích tới, từng có vết xe đổ từ người mặt Ưng, Tất Quyền Ngọc đối với Ảnh Diện cũng có chút kiêng kỵ, không dám lơ là, lúc này Viêm Phượng thương còn ở trong thân thể tên đầu xà, Tất Quyền Ngọc không vội thu thương, vội vàng dời bước sang bên cạnh, thuận tay kéo tên đầu rắn nghênh đón đoản kiếm của tên đầu hổ phía sau...
Chỉ nghe xì một tiếng, đoản kiếm của tên đầu hổ chưa vào hết cơ thể tên đầu xà, nguyên bản một thương kia của Tất Quyền Ngọc chưa đủ trí mạng, một kiếm của tên đầu hổ này lập tức lấy mạng của hắn.
Tất Quyền Ngọc nhân dịp tên đầu hổ còn ngay người, rút thương tấn công hắn, nhưng động tác của Mộ Trường Sinh nhanh hơn, một đao lấy đầu hắn từ phía sau, nhất thời tên đầu hổ hai mắt mở to, khanh khách hai tiếng liền ngã xuống.
Trong chớp nhoáng, hai người giải quyết xong ba Ảnh Diện, từ phía Ngự Thư phòng mãnh liệt phóng ra sáu người chạy đến đây...
Tất Quyền Ngọc cùng Mộ Trường Sinh nhìn nhau, nhanh chóng từ Vĩnh An thối lui ra ngoài cung, mà phía sau là sáu người gắt gao đuổi theo...
"Công tử gia, có sáu người, hơn nữa vừa nãy ba người công thêm người mà công tử đã giết là mười! Hẳn là toàn bộ Ảnh Diện đều ở trong này!" Mộ Trường Sinh giống như một cơn gió phóng về phía trước.
"Dụ bọn chúng ra bờ sông, ở Bạc Băng Hà liền xử lý hết đám người này, một người cũng không bỏ sót! Miễn cho trong cung động thủ gây phiền toái!" Tất Quyền Ngọc nói với Mộ Trường Sinh một câu - trong cung là địa bàn của Thần Sách quân, một khi bị Thần Sách quân bao vây, tuy rằng có thể thoát ra, nhưng cái gọi là nghĩ nhiều cắn chết tượng*, bọn nàng chỉ có hai người, nhưng Thần Sách quân trong cung có năm vạn tinh nhuệ!
*Có nghĩa giống câu lấy thịt đè người á!
Mộ Trường Sinh gật đầu, hai người không để ý đến người trong cung đang quát hỏi, một đường phóng thẳng ra cửa cung...
Lúc này cửa cung còn chưa kịp đóng hết, tất cả biến cố đều đến quá nhanh, binh lính canh giữ cửa cung vừa gặp ba cung nữ mạnh mẽ chạy ra, không có ngăn lại, đang sắp xếp đội ngũ đuổi theo, không nghĩ tới lại có hai người nhanh như gió phóng ra... Đang hoảng loạn, nhìn kỹ lại mới nhân ra một người trong đó là tướng quân đang ở đông tuyến Tất Quyền Ngọc đại tướng quân...
Quan tướng thủ thành chưa kịp quát hỏi, hai người đã xông ra ngoài. Làm cho đám người đầu đầy chấm hỏi, chính là hôm nay gặp hai rồi ba người xông ra khỏi cửa cung, binh thủ thành là kinh ngạc nhưng cũng là phẫn nộ.
"Ngây người ra đó làm gì, còn không mau truy cho ta!" Tiểu đội trưởng thủ thành tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
"Nhưng đại nhân người xem..." Binh lính bên cạnh chỉ ra phía sau lưng tiểu đội trưởng.
Tiểu đội trưởng còn chưa kịp xoay người, chỉ thấy một trận cuồng phong thổi qua...
Tiểu đội trưởng nổ giận! Bởi vì hôm nay đã có ba luồng sấm xông ra ngoài cửa cung.
"Truy!" Tiểu đội trưởng xoay người lên ngựa, hướng ra ngoài cung mà đi.
Bị cơn thịnh nộ lấn át nên hắn không nghe binh lính phía sau nhẹ giọng nói: "Lấy tốc độ kia, chúng ta có thể đuổi kịp sao?"
Bất quá quân lệnh như núi, binh lính vẫn đuổi theo ra ngoài. Nhưng chưa kịp đi liền đụng ngay thống soái Thần Sách quân, Võ Sách: "Tướng quân!"
Võ Sách thấy mọi người hoảng sợ chạy ra ngoài, vội vàng hỏi: "Gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?"
Hắn đương nhiên biết hôm nay là ngày tróc nã Tất Quyền Ngọc, nguyên bản muốn vào cung xem kịch vui, không nghĩ tới sứ giả Hà Xuyên lại đến, Võ Sách liền ở lại phủ tiếp Trử Thương. Hai người hàn huyên một hồi, Trử Thương thấy hắn có chút mất hồn vía liền hỏi hắn có việc sao. Võ Sách liền đem chuyện ngày hôm nay hoàng thượng muốn bắt Tất Quyền Ngọc nói cho Trử Thương nghe.
Trử Thương sau khi nghe xong chỉ nói: "Sự tình trọng đại, nếu đại nhân lo lắng, thì cứ việc tiến cung, tại hạ ở quý phủ chờ tin tốt của ngài."
Võ Sách liền từ biệt Trử Thương để đi vào cung. Nhưng vừa tới cửa liền thấy một mảnh hỗn loạn này...
"Bẩm báo tướng quân, vừa nãy có ba nhóm người liền tục chạy ra khỏi cung, ta đang muốn đi tróc nã!" Tiểu đội trưởng một bên trả lời một bên bồn chồn, là binh lính canh cổng nhưng lại để người trong cung chạy thoát, nói cho cùng vẫn là có tội.
Võ Sách vừa nghe, thầm nghĩ trong lòng không tốt, không phải ai cũng có thể chạy thoát ra khỏi cung, Thần Sách quân là quân tinh nhuệ nhất đế quốc mà thu hộ hoàng cung lại là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nay lại gặp đám người này, có hay không liên quan đến Tất Quyền Ngọc? Vì thế vội vàng hỏi: "Là người nào chạy thoát?"
Tiểu đội trưởng nói: "Đầu tiên là ba cung nữ, tuy là cung nữ nhưng võ công rất lợi hại, một đám binh lính cũng không thể ngăn cản các nàng, còn làm hai binh lính bị thương." Đội trưởng nói xong, âm thanh nhỏ dần lại, vô luận hôm nay là ai trực, nếu chuyện để ba cung nữ chạy thoát khỏi cung bị lộ ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến uy phong của Thần Sách quân.
"Là cung nữ gì?" Võ Sách nhướng mày, thật sự nghĩ không thông cung nữ chạy ra ngoài để làm gì, quả thật là bị bệnh, thế nhưng còn làm bị thương hai binh lính. Là loại cung nữ gì?
"Ba người chạy đi rất nhanh, mặc dù mặc y phục cung nữ bình thường trong hậu cung, nếu có đặc thù thì chính là mặt mũi ba ngươi đều đầy tro đen, y phục cũng có dấu vết tổn thương" Tiểu đội trưởng kiên trì nói ra những đặc thù.
Lửa giận trong lòng Võ Sách dâng lên: "Nói cách khác, các nàng làm gì trong cung, cao thấp thế nào các ngươi cũng không biết?"
Tiểu đội trưởng không dám đáp lời, nhưng cúi đầu thật sau hiển nhiên là thừa nhận. Bất quá sau đó tiểu đội trưởng lại ngẩng đầu lên nói với Võ Sách: "Bất quá vừa mới nhân được tin tức, báo là Hiếu Thanh cung cháy rồi, mạt tướng liền phái vài người đi dập lửa, ba cung nữ này tựa hồ là muốn xuất cung, nên thừa cơ hội hỗn loạn liền chạy đi"
Võ Sách nghe xong, trong lòng trầm xuống, như thế nào lại trùng hợp như vậy, Hiếu Thanh bị cháy... Nên sẽ không... Hẳn là sẽ không!
"Hai người tiếp theo là người nào?" Võ Sách quát hỏi.
"Hai người tiếp theo là hai nam nhân, võ công cũng tốt lắm, hưu một tiếng liền lao ra ngoài... Lần thứ ba là sáu người... Trang phục có chút kỳ quái, nhưng mạt tướng thấy rõ ràng, trong đó có người mang mặt hổ(???),mặt trư, mặt khỉ, cũng không phải trường hợp đặc biệt..." Tiểu đội trưởng lần này quyết tâm khoe thành tích, tỏ vẻ không phải hắn cái gì cũng không nhìn thấy, cho nên phá lệ kể lại.
Võ Sách vừa nghe, thầm nghĩ hỏng rồi! Trước giờ hắn không biết Ảnh Diện bên cạnh hoàng thượng có bộ dạng ra sao, từ lúc bắt đầu giả quyết Tất Trạch Việt, hắn liền biết bên cạnh hoàng thượng mười Ảnh Diện, hơn nữa từ người mặt ưng kia có thể liên tưởng sáu người kia là Ảnh Diện. Vậy một trong hai người trước đó có khả năng là Tất Quyền Ngọc!
Võ Sách cũng lười đi quản tiểu đội trưởng, xoay ngựa chạy ra ngoài cung, nhưng đuổi theo một nửa kiến dừng lại, thứ nhất lấy võ công của hắn so sánh căn bản không bằng Ảnh Diện, sáu Ảnh Diện đều đuổi theo, hắn tới thì có lợi ích gì? Thầm than một tiếng, suy nghĩ một chút liền về Võ phủ.
Sứ giả Hà Xuyên Trử Thương đang kiếm chân lấy sách, không nghĩ tới Võ Sách lại trở về nhanh đến vậy, vội vàng tiến lên hỏi: "Như thế nào rồi? Bắt được Tất Quyền Ngọc chưa?"
"Còn chưa được? Đã bị hắn phát giác, chạy ra khỏi cung, nhưng hoàng thượng đã phái cao thủ đi giết hắn, phỏng chừng cũng không có vấn đề gì" Võ Sách trong lòng hoảng sợ.
"Nói cách khác, hoàng thượng cùng Tất Quyền Ngọc là hoàn toàn trở mặt rồi?" Trử Thương hỏi.
"Đó là đương nhiên. Hoàng thượng nguyên bản bắt hắn, có thể giam lỏng hắn, tha cho hắn một con đường sống, nay một chiêu này lại bị Tất Quyền Ngọc nhìn thấu, hắn trốn thoát, hoàng thượng nửa điểm cũng sẽ không chừa đường sống cho hắn!" Võ Sách nói.
Trử Thương nhẹ nhàng nở nụ cười: "Sẽ không có chuyện gì, tại hạ cũng xin cáo từ trước, dù sao ta cũng là sứ giả Hà Xuyên, quân Hà Xuyên đã đi qua Phong Quận thành, ta muốn đến xem sao"
Võ Sách cũng không có tâm tư đi quản hắn, đứng dậy nói: "Thỉnh tiên sinh tự nhiên!"
Trử Thương ra khỏi Võ phủ, vội vàng lên xe ngựa đi tới Phong Quận thành - nay Tất Quyền Ngọc cùng Tất Trạch Việt có chết hay không cũng không trọng yếu. Quan trọng là Tất gia cùng hoàng thất Phượng Linh đã hoàn toàn trở mặt với nhau, nói cách khác Hà Xuyên tấn công Phượng Linh sẽ không bị Tất gia công kích, hơn nữa, Hà Xuyên cũng có thể nhân cơ hội này đi mời Tất gia đã không còn đường lui...
Sau này, Tất Quyền Ngọc lên trời không đường, xuống đất vô môn, Hà Xuyên hứa sẽ phong quan lớn ban thương nhiều lợi lộc chắc hẳn sẽ chiêu dụ được Tất Quyền Ngọc đã hoàn toang tuyệt vọng với Phượng Linh. Hà Xuyên một khi có được Tất Quyền Ngọc, cộng thêm Thượng Quan Phi của Hà Xuyên hợp lại, khi đó tấn công hoàng thành Phượng Linh không phải quá dễ dàng sao?
Trử Thương nghĩ tới đây không khỏi hoa tâm nộ phóng!
--------
Editor: Tui mới bị Tác giả quay cho mấy vòng. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.